Du Thanh Vi đem tất cả bùa Lộ Vô Quy đã vẽ cất vào thùng giấy, ước chừng được ba thùng rưỡi. Lúc nàng đến gara, nhìn thấy chiếc xe việt dã khi ông nội còn sống hay dùng không thấy đâu nữa, mới nhớ tối qua nàng gặp tai nạn. Phỏng chừng Tả Nhàn hoặc dì Tiền đã đem xe đi tu sửa rồi, vì thế nàng lấy xe của Tả Nhàn đi, đem mấy thùng bùa bỏ vào cốp xe.
Quý Lưu Quân nhìn một đống bùa, trong đó giá rẻ nhất cũng mấy ngàn tệ một tấm, Du Thanh Vi cư nhiên dùng thùng giấy để đựng. Nàng tùy tay cầm lấy một xấp bùa lật xem, nhìn thấy đây là bùa phong cương mà lúc trước Hạ Nhan Hi đăng bán đấu giá, giá khởi điểm là một trăm ngàn tệ, nhưng bán được đến một trăm hai mươi ngàn, chỉ có duy nhất ba tấm. Bây giờ nàng tùy tay vớt một cái, không dưới mười hai tấm a.
Đương nhiên, nhiều bùa như thế này mà đem tung ra thị trường, khẳng định giá sẽ không còn cao như lúc trước.
Nói thực ra, nàng coi trọng bùa của nhà Du Thanh Vi. Ít nhất, nàng biết Lộ Vô Quy vẽ nhưng lá bùa này không mất bao nhiêu công sức, bằng không làm sao có thể như cái máy in mà in ra một đống bùa như vậy cơ chứ. Nếu có bùa tiện nghi để mua, nàng bị choáng váng mới đi mua bùa giá cao của Hạ Nhan Hi.
Tả Nhàn cũng ra tới, đứng bên xe đưa tiễn.
Du Thanh Vi cất bùa vào cốp xe xong, nhìn đến trong mắt Tả Nhàn tất cả đều là lo lắng, nàng nói: "Mẹ, yên tâm đi ạ. Tiểu muộn ngốc là ở trong tay Bạch lão đầu, nếu nói về đánh nhau, có nhiêu đây bùa cũng đã đủ con nổ banh xác bọn họ rồi. Cho dù là chơi đao thật kiếm thật, lão ta cũng không dám đem tánh mạng của một nhà già trẻ ra để cược mạng của con và tiểu muộn ngốc đâu." Nàng vì an ủi mẹ nàng mà còn nghịch ngợm chớp chớp mắt rồi nói tiếp: "Mẹ nhớ lại tường viện và thảm cỏ mấy hôm trước xem, con gái của mẹ cũng đánh đấm ra trò lắm nha."
Tả Nhàn nhìn bộ dáng không đàng hoàng của Du Thanh Vi, biết con gái chỉ đang an ủi mình, bà nói: "Đi đi, nhớ cẩn thận một chút, tận lực mang Tiểu Quy Quy về. Trước khi vào đó nhớ điện thoại cho mẹ, nếu con bị vây trong đó quá lâu không có tin tức, mẹ sẽ đi tìm anh Tần Tam nhờ hỗ trợ."
Du Thanh Vi vội vàng kêu lên: "Ây da, đừng ạ. Mẹ ngàn vạn lần đừng kéo Tần Tam thúc vào việc này, việc này cứ để tụi con tự giải quyết, kéo cảnh sát bọn họ vào không tốt, sẽ phá hư quy củ, hơn nữa, nếu có ai hạ ám chiêu với thúc ấy, thúc ấy thật sự không chịu được đâu." Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Hình như sắp đến sinh nhật của Tần gia gia rồi phải không ạ? Hai ngày trước con dọn dẹp kho hàng của ông nội, thấy trong kho có một bức tượng thiên lộc thú dùng để trang trí được bọc vải đỏ, giống như bản thu nhỏ của hai bức tượng trừ tà ở trước cổng công ty nhà mình ấy ạ."
Tả Nhàn gật đầu nói: "Ừm, sinh nhật là ngày mai a."
Du Thanh Vi ứng thanh: "Dạ, chìa khóa nhà kho ở trong két sắt trong thư phòng, mật mã như cũ." Nàng nói xong, kêu Quý Lưu Quân lên xe, chính mình leo lên ngồi ở ghế lái.
Tả Nhàn nghe được Du Thanh Vi còn có tâm tình kêu bà đem quà đi đến mừng thọ Tần lão gia tử, trong lòng có chút thở phào nhẹ nhõm.
Du Thanh Vi lái xe ra khỏi tiểu khu mới nói với Quý Lưu Quân: "Chị tới cửa báo tin, vốn đã cuốn vào việc này, tới giờ còn giấu diếm cái gì nữa? Biết gì thì nói mau lên." Việc này nếu không chắc chắn, Quý Lưu Quân sẽ không dám đến cửa đưa tin. Bởi vì nếu như vậy, nàng không chỉ là xé rách mặt cùng Bạch lão gia tử bên kia, mà là đao thật kiếm thật đối đầu nhau. Nếu nàng cùng Bạch lão gia tử giết đến máu chảy thành sông, sau đó quay đầu lại phát hiện tin tức không đúng, Quý Lưu Quân làm sao cõng cái nồi lớn như vậy cho nổi?
Quý Lưu Quân chậm rì rì đáp: "Bạch lão và Lý lão không phải đã rời khỏi Hiệp Hội sao?"
Du Thanh Vi hỏi: "Thì sao?"
Quý Lưu Quân nói: "Bọn họ cùng Hiệp Hội Yêu Linh bên kia không rõ ràng, chuyện ở Quỷ Thị cũng không cho cái giao đãi, chúng tôi tự nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, cho nên, gần đây đều nhắm vào bọn họ đả kích. Vì để mở rộng thực lực, Bạch Tứ mang theo một đám người bày cái tụ âm trận dụ bắt âm linh quỷ vật, sau đó dùng khống quỷ thuật sung bọn nó thành quỷ binh. Tụ âm trận kia được bố trí bắt chước giông như cửa ra vào đường Âm Dương, dụ cho rất nhiều âm linh quỷ vật thực lực không tầm thường sa lưới. Đêm qua, khu chung cư đó có người chạy ra tới....."
Ánh mắt Du Thanh Vi lập tức lạnh đi. Có người chạy ra tới, kia nhất định là đi báo tin cho người ở bên ngoài.
Quý Lưu Quân nói: "Một người bằng hữu của tôi vừa vặn nhìn thấy, liền bắt tên đó lại tra xét tin tức, biết được Lộ Vô Quy xông vào tụ âm trận mà Bạch Tứ bố trí, trong quá trình Bạch Tứ truy bắt Lộ Vô Quy thì bị em ấy một thước đập nát đầu, một hơi giết chết bốn người. Tên kia thấy tình thế không đúng nên trốn ra bên ngoài, hắn cùng với hai tên khác chạy ra khỏi khu chung cư thì thấy khu đó bị quỷ lực phong bế lại. Trong khu chung cư lúc đó có Bạch Tứ và hơn hai mươi người nữa." Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Không biết Lộ Vô Quy xông vào lúc nào và như thế nào, nhưng chuyện xảy ra vào khoảng bốn giờ sáng hôm nay. Lúc tôi thu được tin tức là mười giờ sáng, sau đó liền chạy tới nhà em."
Du Thanh Vi cắn răng kêu lên: "Chuyện lớn như vậy sao chị không đánh thức tôi dậy!"
Quý Lưu Quân nhún vai rồi nói: "Đại tiểu thư ơi, tôi nghe tin em đã hai ngày hai đêm không ngủ, em đang nghỉ ngơi thì sao tôi dám làm phiền đến em? Vạn nhất em có chuyện gì, tôi gánh không nổi đâu a. Nói thực ra, Lộ Vô Quy còn hung hơn so với mấy chỉ đại quỷ ở đường Âm, trong chốc lát, Bạch lão đầu chưa chắc gặm được em ấy đâu."
Du Thanh Vi sâu kín liếc Quý Lưu Quân, lập tức gọi điện thoại cho Đường Viễn, kêu Đường Viễn liên hệ nhân thủ.
Sáng nay Bạch lão đầu đã dẫn người qua tiếp viện, hiện tại đã là buổi chiều ba giờ. Đã qua mấy tiếng đồng hồ, Du Thanh Vi vạn phần lo lắng.
Nhưng lúc này có sốt ruột cũng vô dụng, quan trọng nhất là phải đi cứu người. Chỉ dựa vào nàng, Đại Bạch, Quý Lưu Quân đi qua, liền tính là có mấy thùng bùa cũng không chơi thắng được người ta.
Bạch lão đầu biết được người bị vây khốn chính là Lộ Vô Quy, nhưng không thèm thông báo cho nàng, này dụng tâm hiểm ác đã rõ như ban ngày.
Du Thanh Vi lái xe rất nhanh, chốc lát đã đuổi tới nơi hẹn cùng Long sư thúc bọn họ. Cha con Long sư thúc, Tiết Nguyên Kiền, Kim Sa, Mục Mộ, Cửu Nguyệt đã đến đủ. Nàng đem bùa Lộ Vô Quy vẽ chia cho bọn họ, nói: "Cứu Lộ Vô Quy quan trọng nhất, nếu như có người ngăn trở, không cần phải băn khoăn, nên giết cứ giết!"
Trong lúc nói chuyện, xe Đường Viễn và một chiếc xe thương vụ chạy tới.
Đường Viễn cùng bảy người đàn ông tuổi từ 30 đến 50 bước xuống xe.
Du Thanh Vi không cần nhìn cái khác, chỉ từ ánh mắt và hung khí lộ ra ngoài của bọn họ liền biết bọn họ là dân gì. Nàng hơi trầm ngâm, chia ít bùa cho bọn họ, rồi dán trên người bọn họ một lá bùa tụ dương chưa được kích hoạt, nói: "Tiểu muộn ngốc.... Lộ Vô Quy chưa gặp qua các người, khó tránh khỏi ngộ thương, các người dùng bùa tụ dương này làm tín vật dán trên người để tránh nhầm lẫn. Gặp ngăn trở, không cần lưu thủ, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm."
Bảy người không lên tiếng, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Mười sáu người đem bùa Lộ Vô Quy vẽ phân chia xong liền lên xe, chạy theo phía sau xe của Du Thanh Vi đi đến khu chung cũ sắp bị phá hủy kia.
Không bao lâu, họ đi đến một khu đang phá bỏ di dời. Mấy tòa nhà có tuổi đời gần cả thế kỷ cao sáu bảy tầng tụ thành tiểu khu cũ kỹ, dân cư trong tiểu khu đều đã dời đi hết, bên ngoài được dựng một dãy hàng rào đơn giản bao bọc lên.
Du Thanh Vi nhớ rõ tiểu khu này lúc trước có một cây hòe nháo quỷ một đoạn thời gian, một căn hộ ở lầu ba có ban công dựa vào cây hòe này, sau đó xảy ra án mạng, căn hộ kia bắt đầu nháo hồng y lệ quỷ, nháo cho dân cư của cả tòa nhà đều không sống yên ổn. Chủ nhà là một đôi vợ chồng già, lúc còn trẻ quen biết với ông nội nàng, sau đó bọn họ tìm đến nhờ ông nội giúp đỡ. Ông nội thấy hai vợ chồng họ đáng thương, chỉ thu một bao lì xì mười hai đồng tiền, rồi đem hồng y lệ quỷ kia tác pháp siêu độ. Còn cây hòe kia, nghe nói là thụ linh đã hai trăm tuổi, quản lý tiểu khu kiên quyết không đồng ý chặt bỏ. Ông nội nàng cũng không còn cách nào khác, ông nói cây hòe này đã nháo qua lệ quỷ, lưu lại oán khí rất nặng, về sau chỉ sợ sẽ còn xảy ra chuyện, ông chỉ có thể đơn giản bố trí một chút.
Khi đó nàng mới mười bảy tuổi, đang theo học bản lĩnh với ông nội, lần làm phép đó nàng cũng có đi theo.
Du Thanh Vi vừa lái xe đến trước cửa tiểu khu thì có người đi tới cản lại. Nàng dừng xe lại, hắn ta lập tức nói: "Đây là công trường đang thi công, người không liên quan....." Hắn còn chưa nói xong, nhìn thấy người tới là Du Thanh Vi thì quay đầu bỏ chạy.
Lúc này Tiết Nguyên Kiền từ trên xe lao ra, xông tới một bước quét chân đốn ngã tên kia. Một tên khác từ trong phòng bảo vệ chạy ra tính đi hỗ trợ, hắn nhìn thấy Đường Viễn mang theo người nhào tới vội vàng xoay người bỏ chạy.
Du Thanh Vi giẫm chân ga, lái xe đuổi theo tên kia.
Xe chạy song song tên đó, Quý Lưu Quân mở cửa hung hăng đẩy mạnh một phát, hắn lập tức bay lên té ngã ra ngoài.
Hai tên này nhìn là biết không phải nhân vật mấu chốt gì, bọn họ tự nhiên không rảnh xử lý chúng, chỉ cần không để chúng đi báo tin là được, Tiết Nguyên Kiền và Tiểu Đường đánh cho bọn chúng hôn mê rồi ném qua một bên, sau đó quay trở lại xe.
Quý Lưu Quân trước khi tới đã hỏi thăm vị trí rõ ràng, lập tức chỉ đường cho Du Thanh Vi.
Xe quẹo vào tiểu khu, chạy qua mấy dãy nhà thì đến dãy nhà có cây hòe già được đồn đãi là thụ linh hai trăm tuổi kia.
Lối đi nhỏ bên cạnh dãy nhà có cây hòe già đỗ đầy xe, chừng mười mấy chiếc.
Cho dù là ban ngày, nhưng cây hòe già lại quỷ khí dày đặc, mà tòa nhà bên cạnh cây hòe từ ngầm đến mái nhà đều dật tán ra quỷ khí.
Đây là một tòa nhà kiểu cũ, kiến trúc xây dựng giống hệt nhau, chia làm bốn khu, mỗi khu có một cầu thang bộ, từng tầng chia ra nhiều căn hộ nhỏ, trong lúc nhất thời không biết đám người kia tránh ở khu nào căn hộ nào. Hơn nữa có người bày trận, lại có quỷ lực thao túng, nói không chừng đi vào, bên trong biến thành cái dạng gì cũng khó mà nói được.
Đường viễn mang theo bốn người đi vào khu 1, Tiết Nguyên Kiền mang theo ba người vào khu 2, Du Thanh Vi, Quý Lưu Quân và Cửu Nguyệt đi khu 3, Kim Sa, Mục Mộ và hai cha con Long sư thúc đi khu 4.
Tiếng tim đập của Cửu Nguyệt nhanh và mạnh đến nỗi Du Thanh Vi và Quý Lưu Quân đều nghe thấy rõ ràng. Cửu Nguyệt vẻ mặt sợ hãi nhìn khu nhà trước mặt, nói: "Ban ngày ban mặt mà sao cái khu nhà này quỷ khí có thể nặng như vậy a." Nàng thử thăm dò bước lên cầu thang, chân nàng đạp lên cầu thang lại có cảm giác không giống như cầu thang của dương gian, mà giống như đang bước trên đường Âm Dương
Loại đường này, thoạt nhìn như là ở dương gian, nhưng trên thực tế nếu đi lên sẽ dẫn đến thế giới của quỷ linh.
Sau khi Cửu Nguyệt bước lên, thấy sau lưng không có động tĩnh gì liền quay đầu lại nhìn, Du Thanh Vi cư nhiên không đi theo nàng, mà hướng về phía cây hòe già cành lá xanh um tươi tốt che kín cả mặt trời kia đi tới.
Du Thanh Vi cách cây hòe ba bốn mét thì dừng lại, từ trong balo lấy ra ba lá bùa tụ dương đánh về phía cây hòe, theo sát, bùa trấn tà, bùa phá ma trấn tà như không cần tiền đánh về phía cây hòe già kia.
Bùa hóa thành ngọn lửa dừng trên thân cây, đem quỷ khí đang lượn lờ đốt cháy, phù hỏa men theo âm khí và quỷ khí trên cây hòe bắt đầu thiêu đốt
Phù hỏa thiêu đốt quỷ khí thành từng đốm lửa màu xanh dương và xanh lá, trong ánh lửa, cây hòe già giống như đang thống khổ mà vặn vẹo, thân cây, nhánh cây thỉnh thoảng hiện ra mấy gương mặt đau đớn quằn quại.
Thông thường tới nói, bên cạnh giếng Âm Dương đều có một gốc cây tụ âm, loại cây này có thể là cây liễu, cũng có thể là cây hòe.
Đám người Bạch Tứ ở chỗ này bày tụ âm trận, tất nhiên là muốn lợi dụng cây hòe già này.
Du Thanh Vi muốn phá trận, liền lựa chọn phương pháp đơn giản thô bạo nhất là đốt cây phá trận. Nàng đối với cây hòe già kia phóng hỏa xong, lập tức cất bước chạy về phía cầu thang của khu 3, đồng thời hô to: "Đại Bạch, đi tìm tiểu muộn ngốc."
Quý Lưu Quân nghe Du Thanh Vi kêu Đại Bạch, theo bản năng nhìn xung quanh, tâm nói: "Đại Bạch là ai vậy?" Sau đó liền thấy trong cổ áo của Du Thanh Vi đột nhiên bay ra một đạo bạch quang, một loại hơi thở khủng bố khó có thể diễn tả dật tràn ra tới. Hô hấp của nàng nháy mắt đình trệ, nàng trông thấy một con giao long to cỡ đùi của nàng xuất hiện trên cầu thang bộ. Nó quay cuồng một vòng trong không gian nhỏ hẹp, ngẩng đầu lên phát ra một tiếng gầm gừ rồng ngâm kéo dài. Thanh âm kia hùng hồn, khí thế nuốt mây, vừa rống lên liền thấp thoáng mang theo lôi điện chớp động. Nàng bởi vì đứng quá gần, lôi điện kia làm cho mấy cọng tóc của nàng dựng đứng hết cả lên, cả người bị điện giật cho tê dại. Quý Lưu Quân không muốn thừa nhận bản thân không có tiền đồ, nhưng chân nàng xác thực là mềm nhũn ra.
Quý Lưu Quân cắn chặt răng, thầm kêu một tiếng: "Cmn chứ, giao long Yêu Linh!" Thật lâu trước kia, có lời đồn đoán rằng Du gia có long khí, nhưng mọi người đều không quá tin, thẳng đến đầu năm nay, Du gia xảy ra chuyện làm cho mọi người đều biết Du gia có một viên giao long châu. Nhưng mà, Quý Lưu Quân thế nào cũng không nghĩ đến, Du Thanh Vi đâu chỉ có giao long châu, nàng cư nhiên có hẳn một con giao long Yêu Linh a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT