Du Thanh Vi ngủ đến hôn hôn trầm trầm, nhưng vẫn có thể cảm giác được có người bên cạnh mình. Nàng rất mệt, muốn tỉnh dậy nhưng không dậy nổi, thật vất vả hí mắt ra một xíu, nhìn thấy Lộ Vô Quy đang ngồi bên cạnh nàng liền an tâm ngủ tiếp.
Một giấc ngủ này thật sự trầm, ngủ rất ngon, rất lâu, đến khi nàng tỉnh ngủ mở mắt ra, Lộ Vô Quy vẫn còn ngồi bên cạnh, một tay chống cằm ngơ ngác nhìn nàng, qua vài giây lại dùng sức xoa xoa mắt, rồi trừng lớn đôi mắt nhìn lại lần nữa, sau đó biểu tình trên mặt em ấy nháy mắt tràn ngập kinh hỉ, vội vàng đứng dậy hô to: "Tả Nhàn, Tả Nhàn, Du Thanh Vi tỉnh rồi."
Du Thanh Vi nhìn biểu tình sinh động hoạt bát của Lộ Vô Quy, không khỏi mỉm cười, thật muốn cầm di động chụp lại phản ứng này của em ấy.
Lộ Vô Quy thấy Du Thanh Vi tỉnh lại, lúc này mới nhớ tới việc Du Thanh Vi suýt chút nữa đua rớt cái mạng nhỏ, không vui "hừ" thật mạnh một tiếng, mặt đầy nghiêm túc phê bình: "Du Thanh Vi, chị có biết là chị đã ngủ suốt bảy ngày hay không? Tận bảy ngày! Chị vẫn luôn hôn mê làm em thật sự sợ hãi, Tả Nhàn cũng sợ hãi, mỗi ngày dì ấy đều trộm khóc vài lần...." Cô nghe thấy tiếng Tả Nhàn mở cửa, nhìn Tả Nhàn vội vàng tiến vào, có chút chột dạ rúc rúc thân mình không lên tiếng nữa.
Du Thanh Vi bị phản ứng của Lộ Vô Quy chọc cười, vừa cười được hai tiếng lại cảm thấy có chút chua xót.
Tả Nhàn bước nhanh đến mép giường hỏi thăm Du Thanh Vi: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Du Thanh Vi biết bản thân mình làm cho mẹ lo lắng nên vội an ủi bà: "Mẹ, con không có sao." Nàng cười cười, ra vẻ thoải mái nói tiếp: "Con làm sao dễ dàng xảy ra chuyện gì được a."
Tả Nhàn thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Du Thanh Vi, bà ngồi xuống mép giường rồi nói: "Con chỉ biết thể hiện thôi. Con có biết con làm cho Tiểu Quy Quy sợ hãi lắm hay không, đứa nhỏ này một tấc cũng không rời ngồi ở bên cạnh canh giữ, liền đôi mắt cũng không chớp một chút."
Du Thanh Vi khẽ "dạ" một tiếng, vành mắt có chút nóng lên.
Tả Nhàn biết Du Thanh Vi gặp khó khắn rất lớn mới bất đắc dĩ lựa chọn hành động như vậy, cũng không trách cứ gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Có đói bụng không? Mẹ đi nấu cho con một chút cháo nhé?"
Du Thanh Vi đáp: "Dạ đói ạ."
Tả Nhàn thấy Du Thanh Vi đã tỉnh, tinh thần cũng không tệ lắm, có chút yên tâm. Bà trấn an Lộ Vô Quy vài câu rồi mới đi xuống lầu nấu cháo cho Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi chờ mẹ của nàng đi rồi mới hỏi Lộ Vô Quy: "Tiểu Thứ và anh Kiền không có việc gì chứ?"
Lộ Vô Quy thở phì phì lắc đầu: "Không có việc gì."
Du Thanh Vi thấy Lộ Vô Quy không vui, nàng vươn tay nắm chặt lấy tay Lộ Vô Quy rồi hỏi: "Lo lắng sao?"
Lộ Vô Quy đáp: "Là sợ hãi." Cô nói xong lại im lặng dựa vào bên cạnh giường không lên tiếng nữa.
Du Thanh Vi xoa xoa đầu Lộ Vô Quy rồi nói: "Tình huống lúc đó, chị cho rằng chúng ta không thoát được... thay vì toàn bộ đều chết hết, sống được một người thì tính một người ."
Lộ Vô Quy cạn lời nhìn Du Thanh Vi: "Em đã nói rồi, kim bạc tiền có thể dùng để mua mệnh." Nhắc tới kim bạc tiền, cô đau lòng đến cả người phát run, lại nghĩ đến Du Thanh Vi bị thương nặng phải ngủ rất nhiều ngày mới tỉnh, càng giận sôi máu, đang muốn tiếp tục phê bình Du Thanh Vi rằng chị ấy tay chân mềm như cọng bún đánh không lại ai, thời điểm đánh nhau đừng có mà nhào lên phía trước, quay qua thì phát hiện Du Thanh Vi lại ngủ rồi, tức khắc càng thêm buồn bực.
Tiếng bước chân rón ra rón rén vang lên, một cái đầu lấm la lấm lét ở ngoài cửa thò vào.
Lộ Vô Quy mắt lé liếc nhìn Lý Tiểu Thất, thấy người cũng đã tìm tới cửa nên đành hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lý Tiểu Thất nói: "Cái ông họ Hạ lại tới nữa, em không cho ông ta vào cửa, nhốt ở ngoài rồi."
Lộ Vô Quy dùng sức "Ừm" một tiếng: "Làm được thiệt xinh đẹp!" Cô lặng lẽ dặn dò thêm một câu: "Đừng để cho Tả Nhàn biết nhen." Nói xong thì thấy phản ứng của Lý Tiểu Thất không đúng, một bộ dáng "Em đã nói hết cho Tả Nhàn rồi"
Lý Tiểu Thất chột dạ cười cười: "Em đã nói với bà chủ rồi. Bà chủ nói mọi chuyện đều nghe chị."
Du Thanh Vi ngủ đến chạng vạng mới tỉnh, nàng rời giường ăn một chút cháo, cảm thấy tinh thần tốt hơn một chút nhưng vẫn còn hơi mệt, lười biếng làm ổ trên ghế nằm trong sân sau nhà. Nàng vừa nằm không bao lâu thì thấy Lộ Vô Quy xách theo ghế nhỏ, hầm hừ ngồi bên cạnh nàng, thở phì phì nói: "Du lừa đảo."
Du Thanh Vi: "....." Nàng nhìn Lộ Vô Quy, cảm thấy hình như Lộ Vô Quy đã bị Tả Tiểu Thứ dạy hư. Nàng hỏi: "Em có chuyện gì vậy?" Nàng thấy Lộ Vô Quy từ đầu đến chân đều viết rõ "Hiện tại em đối với chị rất có ý kiến, rất không vừa lòng."
Lộ Vô Quy nói: "Bản lĩnh của chị yếu như vậy, còn dám xông lên đi đánh đại quỷ, chị nếu xảy ra chuyện gì về sau ai cúng cơm cho em ăn, ai bỏ tiền ra tìm người làm pháp y cho em mặc, ai tới chiếu cố em hả? Chị đáp ứng với ông nội, cũng đã hứa với em sẽ lo lắng cho em, chị nói chuyện không giữ lời, chị là đồ lừa đảo!"
Du Thanh Vi khiếp sợ nhìn Lộ Vô Quy, thầm nói trong lòng: "Nay em còn biết tìm người khác tính sổ nữa hả?" Tính tình dạo này cũng lớn quá đi.
Lộ Vô Quy nặng nề hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác không thèm nhìn Du Thanh Vi.
Tức giận rõ ràng như vậy, dù cho Du Thanh Vi có là người mù cũng nhìn ra được. Chỉ là em ấy tức giận như vậy có phải có chút vô lý hay không? Lúc đó là ai thất thần phân tâm a? Nàng chịu trận một chút, tốt xấu gì còn có Lộ Vô Quy cứu nàng, nhưng nếu ngược lại Lộ Vô Quy xảy ra chuyện gì, bọn họ rất có thể đều chết ở dưới đó. Nàng hỏi: "Tiểu muộn ngốc, chúng ta làm sao thoát được vậy?" Nàng không cảm thấy Lộ Vô Quy có đủ bản lĩnh một mình chọi thắng đám Khôi Tử Tuyển kia.
Nhắc đến chuyện này Lộ Vô Quy vừa tiếc vừa giận, nhíu chặt mày nói: "Em dùng kim bạc tiền thỉnh tới tứ phương Quỷ Đế, sau đó đám quỷ kia đều bị dọa cho chạy mất, Cửu Vĩ hồ yêu đến xem náo nhiệt cũng chạy luôn."
Tứ phương Quỷ Đế?!? Du Thanh Vi phát hiện tiểu muộn ngốc nhà nàng mặt mũi đúng là rất lớn nha! Hoặc có thể nói kim bạc tiền kia rất có giá trị! Có thể ở đường Âm mời tới Thiên Binh, còn có thể mời cả Quỷ Đế!
Lộ Vô Quy buồn bực nhìn Du Thanh Vi: "Kim bạc tiền của em đều hết sạch rồi!" Mất nửa năm mới làm được bao nhiêu đó kim bạc tiền, bây giờ không còn được một tấm.
Du Thanh Vi bóp bóp tay Lộ Vô Quy, nhẹ nhàng thở dài rồi nói: "Tiểu muộn ngốc, chị không biết là chuyến đi này lại hung hiểm đến như vậy." Nàng cong khóe môi cười tự giễu: "Có lẽ do chị tự nghĩ rằng đi Âm là chuyện đơn giản, nào ngờ mỗi lần đi Âm đều sẽ xảy ra những nguy hiểm không thể nào lường trước được."
Lộ Vô Quy nói: "Là do có người chơi xấu. Muốn phong bế hoàn toàn đường Âm Dương ở Quỷ Thị cần phải có pháp khí chứa đựng dương khí thật sung túc. Nói cách khác, liền tính là dùng bùa âm lôi cũng chỉ có thể phong bế trong một lúc. Quỷ tân lang, Quỷ hòa thượng, Khôi Tử Tuyển bọn họ đều là Quỷ Linh, Cửu Vĩ hồ yêu tuy không phải là Quỷ Linh, nhưng nàng ta là Yêu Linh, Quỷ Linh và Yêu Linh âm khí rất nặng." Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: "Khôi Tử Tuyển, Cửu Vĩ hồ yêu bọn họ trên người không có nhang đèn, cũng không có pháp khí giống như Li Long bát quái bàn tất nhiên không thể dùng được pháp khí có mang theo dương khí để phong bế đường Âm." Cô lại bổ sung thêm một câu: "Liền tính là Li Long bát quái bàn cũng không phong được đường Âm."
Du Thanh Vi nhẹ nhàng gật đầu, nàng hỏi: "Trần Vũ có tới đây không?"
Lộ Vô Quy dùng sức gật đầu: "Có tới a! Hắn cùng với lão Trần cùng nhau tới cửa nói lời cảm tạ, Trần Vũ còn đưa một cái phong thư cho em, nhờ em cất giữ, chờ chị tỉnh lại thì đưa cho chị. Chị đợi một chút." Cô nói xong liền xoay người chạy về phòng ngủ, lấy phong thư đặt trên tủ đầu giường cầm xuống nhà đưa cho Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi tiếp nhận phong thư, thấy nó đã được phong ấn, vì phòng ngừa Quỷ Linh trộm đi còn vẽ bùa lên trên.
Nàng xé mở phong thư, lấy ra một bản copy danh sách số điện thoại, cùng với một phần ghi chú thông tin.
Mỗi một dãy số điện thoại đều có chú thích tên người trò chuyện cùng thông tin thân phận.
Trần Vũ không chỉ cho nàng bảng danh sách số điện thoại, còn có kết quả điều tra ban đầu, cùng mấy số điện thoại khả nghi được khoanh tròn.
Trong mấy số điện thoại khả nghi kia có một dãy số đề tên Hạ Nguyên Trọng, thời gian trò chuyện khoảng năm phút. Còn có một dãy số dùng chứng minh giả để đăng kí số điện thoại, nhìn khoảng thời gian liên hệ, đúng là lúc Du Thanh Vũ xảy ra chuyện, chỉ sau cuộc điện thoại mà Du Kính Minh gọi cho Hạ Nguyên Trọng, dãy số này được chú hai của nàng lưu tên trong danh bạ là "Liễu tam gia", mấy dãy số còn lại đều là số điện thoại nước ngoài, tên trong danh bạ là "Myanmar Xà Thủ Hắc Cẩu"
Du Thanh Vi dựa theo danh sách trò chuyện điện thoại đưa ra suy đoán, lúc trước chú hai của nàng vì muốn cứu Du Thanh Vũ đã đi tìm Hạ Nguyên Trọng, Hạ Nguyên Trọng giới thiệu Liễu tam gia cho chú hai, Liễu tam gia kia lại xúi giục chú hai ra nước ngoài tìm giáng đầu sư*, sau đó bị Xà Thủ Hắc Cẩu giật dây. Kết quả, tên giáng đầu sư này đem hai vợ chồng chú hai hiến tế cho Du Thanh Vũ, biến Du Thanh Vũ thành quái vật quay về nhà giết gia đình nàng, nếu tối hôm đó Lộ Vô Quy không tới kịp, cả nhà nàng đều đã bị tên giáng đầu sư này diệt môn.
*Thuật Giáng Đầu: Cống Đầu thuật, thuật Cuồng Đầu (Tame Head) là một loại vu thuật được lưu hành ở Đông Nam Á. Nó bắt nguồn từ Trung Quốc, xuất hiện sau thuật Mao Sơn, xuất phát từ Vu thuật của tộc người Miêu Cương, bắt nguồn từ cao nguyên Văn Quý Trung Quốc, nơi đây dân số ít, rất ẩm ướt, rết khá nhiều, còn có nhiều loại độc trùng dùng để chế thành "cổ"... Giáng Đầu vốn là thuật pháp bình thường nhưng bị kẻ có suy nghĩ xấu xa dùng vào việc hại người nên sau này mọi người thường nghĩ sai về thuật này. Giáng đầu sư là người học và thực hiện các loại thuật trong thuật Giáng Đầu này.
Hạ Nguyên Trọng!
Lúc trước nàng muốn đi Quỷ Thị hỏi thăm tin tức truy tìm Khôi Tử Tuyển, Hạ Thành Hi liền ra tới kiếm chuyện, vì vậy mà bị trì hoãn mất một ngày, ngay sau đó liền có người truyền tin tức cho Khôi Tử Tuyển, khiến cho ngày hôm sau các nàng suýt chút nữa toàn quân bị diệt ở Quỷ Thị.
Ngày hôm đó gặp mặt Hạ Thành Hi, từ thái độ của hắn có thể đoán được rằng hắn cảm thấy nhà nàng đã chết nhiều người như vậy, sắp sụp đổ, hắn cực kì vui vẻ mà nhìn nhà nàng gặp tai ương.
Du Thanh Vi đứng dậy đi lên lầu lấy điện thoại, nàng vừa vào nhà liền nghe thấy có tiếng xe ô tô lái vào trong sân, nàng đứng ở cửa nhìn ra thì thấy Đường Viễn và Tiết Nguyên Kiền đã trở lại.
Tiết Nguyên Kiền nhìn thấy Du Thanh Vi đứng ở cửa liền lộ vẻ vui mừng: "Tỉnh rồi? Sao lại xuống giường thế này? Không nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa sao?" Anh nhìn vào trong nhà, không thấy Lộ Vô Quy mới nói tiếp: "Em dỗ dành Tiểu Lộ một chút, em ấy tức điên nha, mấy ngày nay mỗi ngày đều lầm bầm trong miệng rằng nếu em tỉnh lại liền xử đẹp em, phải lên lớp cho em một khóa chính trị phê bình này nọ..." Lời còn chưa nói xong liền thấy Lộ Vô Quy rầu rĩ xách theo cái ghế nhỏ từ sân sau đi vào nhà, anh vội vàng im miệng.
Du Thanh Vi nhún nhún vai nói: "Em vừa ăn giáo huấn xong rồi." Nàng hỏi tiếp: "Các anh đã ăn cơm chiều chưa?"
Tiết Nguyên Kiền đáp: "Chưa ăn nữa." Anh vừa đi vào nhà vừa nói: "Hạ Thành Hi chết rồi, bị người câu hồn chơi chết. Hạ Nguyên Trọng nghi ngờ Tiểu Lộ làm, sáng nay Hạ lão gia tử đã đến đây, Tiểu Lộ không cho người vào cửa, tôi và anh Đường phải đến Hạ gia một chuyến."
Du Thanh Vi kinh ngạc: "Hạ Thành Hi chết rồi?"
Tiết Nguyên Kiền nói: "Tối ngày hai tháng sáu lúc giờ Tý."
Đường Viễn tiếp lời: "Hiện tại bên ngoài đều đồn rằng do chúng ta nghi ngờ Hạ Nguyên Trọng tiết lộ tin tức cho Khôi Tử Tuyển, cho nên mới chơi chết Hạ Thành Hi. Vợ của Hạ Nguyên Trọng đi đến Hiệp Hội tố cáo Tiểu Lộ là hung thủ sát hại con trai bà ta, yêu cầu điều tra Tiểu Lộ. Chiều nay, hai chúng tôi đã đi gặp Đông Lai tiên sinh hỏi thăm tình huống, Đông Lai tiên sinh nói sẽ sắp xếp thời gian đến nói chuyện với Tiểu Lộ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT