Quỷ Quốc nữ vương thật sự không có lá gan dám đi cướp tiền nhang đèn của Quỷ Đế ngay trước mặt bọn họ. Nàng ta lưu luyến nhìn một đống lớn tiền
nhang đèn được xếp chỉnh chỉnh tề tề, thèm đến suýt chảy nước miếng. Nếu như nàng ta có được một đống lớn tiền cung phụng như vậy thì mỗi ngày
nàng ta nhất định sẽ lượn qua lượn lại trước mặt Đại Tư Tế để khoe
khoang a! Thế đạo bây giờ, người người nhà nhà đều thờ phụng Tam Thanh,
Phật Tổ, bái thần, bái Phật, bái tiên, khó có thể nhìn thấy được một
người thành tâm thành ý bái quỷ, mỗi ngày lấy nhang đèn cung phụng, cho
dù là người tu tập Quỷ Đạo, có thể nhớ rõ dâng hương đúng dịp mùng một
và mười lăm hằng tháng đã rất không tồi rồi.
Quỷ Quốc nữ vương
cảm thấy một Quỷ Yêu như Lộ Vô Quy, mỗi ngày cẩn thận chế tiền nhang đèn quả thật chính là một đóa kỳ ba. Khó trách Quỷ Đế cưng chiều cô nàng
như vậy, đổi lại là nàng ta, nàng ta cũng phải cưng chiều nha.
Quỷ Quốc nữ vương tự nhận không có đủ bản lĩnh để đi tranh giành hành cung
với Quỷ Đế, nàng ta ngoan ngoãn trở về hành cung đầy bụi bặm kế bên của
mình.
Du Thanh Vi ngồi trên ghế dựa trong phòng của Tả Nhàn, nói: "Mẹ, con và tiểu muộn ngốc giống như bây giờ cũng khá tốt mà, sao mẹ
lại đột nhiên muốn hai đứa kết hôn vậy?"
Tả Nhàn thở dài, đáp:
"Mỗi ngày con đều sống không được yên ổn, mẹ không biết còn có thể ở bên con bao lâu nữa, mẹ nghĩ nếu con đã đáp ứng Tiểu Quy Quy thì không bằng kết hôn cho xong, tương lai nếu thực sự có chuyện gì, có con bé bồi
con, mẹ cũng yên tâm hơn."
Du Thanh Vi khẽ nhếch nhếch cằm, chậm
rãi quay sang nhìn Lộ Vô Quy rồi mới trả lời mẹ nàng: "Được rồi, để con
xem sao." Nàng kéo dài giọng, nói: "Nhưng mà, việc này dù sao cũng phải
để cho nước chảy thành sông, gạo nấu thành cơm nữa chứ, đúng không ạ?"
Tả Nhàn tức giận nhìn Du Thanh Vi rồi nhìn sang Lộ Vô Quy, nói: "Hai đứa
sớm chiều ở chung với nhau, ngủ cùng một phòng lâu như vậy, còn chưa...
còn chưa đủ nước chảy thành sông à?"
Du Thanh Vi hừ hừ hai tiếng, đứng dậy nói: "Em ấy đến hôn còn không biết, còn kết cái gì hôn." Nói xong liền đi mất.
Tả Nhàn bị nghẹn họng, bà vừa kinh ngạc vừa cạn lời nhìn bóng dáng Du
Thanh Vi rời đi rồi nhìn sang Lộ Vô Quy, ngượng ngùng đem lời muốn hỏi
hỏi ra tới. Bà nghẹn nửa ngày mới nói được một câu: "Tiểu Quy Quy, chính con tự nỗ lực hơn đi. Ai da." Hai đứa nhỏ này thiệt là.
Ban đêm.
Du Thanh Vi dựa vào đầu giường đọc sách.
Lộ Vô Quy bò đến bên cạnh nàng, chậm rãi dán đến, thơm nhẹ một cái lên môi Du Thanh Vi rồi nói: "Du Thanh Vi, em biết hôn môi mà."
Du Thanh Vi khép quyển sách trong tay lại, đặt lên tủ đầu giường. Nàng giơ tay
nắm lấy cằm của Lộ Vô Quy, đem môi mình ngậm lấy môi Lộ Vô Quy, môi lưỡi một trận dây dưa, đợi đến khi thiếu oxy thở dốc mới buông Lộ Vô Quy ra. Nàng nói: "Đây mới gọi là hôn môi." Tầm mắt của nàng đảo qua bộ ngực
trắng nõn lấp ló sau bộ váy ngủ của Lộ Vô Quy, chỉ thấy hai luồng tuyết
trắng như ẩn như hiện, lộ ra một cỗ ý vị câu người. Đầu ngón tay của
nàng nhẹ nhàng móc lấy dây váy ngủ của Lộ Vô Quy, rất muốn cởi bộ váy em ấy đang mặc ra. Nàng ngẩng đầu nhìn Lộ Vô Quy, đón nhận lấy đôi mắt
đang nhìn mình chăm chú mang theo chút hoang mang.
Ngón tay của Du Thanh Vi dừng lại, không cách nào kéo dây váy ngủ xuống được nữa.
Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ, thò lại gần, học theo hành động vừa rồi của Du Thanh Vi hôn ngược lại nàng.
Du Thanh Vi nhắm mắt lại, cảm nhận sự lạnh lẽo từ môi răng của Lộ Vô Quy
thấm tới, mềm mại lạnh băng kích thích cảm quan của nàng. Nàng nâng tay
vòng qua cổ Lộ Vô Quy, cánh tay truyền đến xúc cảm lành lạnh trơn láng.
Nàng đưa lưỡi tham nhập vào, quấn lấy lưỡi của Lộ Vô Quy, độ ấm trong
miệng của nàng dường như bị Lộ Vô Quy rút đi hết. Nàng không cảm nhận
được độ ấm cũng như hô hấp của Lộ Vô Quy, môi lưỡi quấn lấy nhau chỉ có
lạnh lẽo dần dần khuếch tán, cỗ lạnh lẽo kia xua tan bầu không khí kiều
diễm. Du Thanh Vi mở mắt ra, ánh vào trong mắt nàng chính là đôi mắt hơi mở mang theo chút hoang mang của Lộ Vô Quy.
Nàng hỏi: "Tiểu muộn ngốc, thoải mái không?"
Lộ Vô Quy dùng sức "dạ" một tiếng, mở to đôi mắt sáng ngời nhìn nàng: "Mềm mại, ấm áp." Cô khoa tay múa chân nói: "Giống như có một dòng nước ấm
bao lấy em vậy." Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Du Thanh Vi, vì sao lúc đầu chị hô hấp thực nặng nề, về sau lại bình thường trở lại
vậy?"
Du Thanh Vi tất nhiên không thể nói rằng nàng cảm giác như
bản thân đang một mình hôn môi a. Nàng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm
chằm Lộ Vô Quy, nhìn hàng mi của em ấy, nhìn đôi mắt, nhìn cái mũi, nhìn đôi môi, nàng nâng tay lên đặt ngón tay bên dưới mũi của Lộ Vô Quy, một mảnh lạnh lẽo. Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Lộ Vô Quy bị vây bên
trong bầy thây máu. Lộ Vô Quy liều mạng giơ thước phép Lượng Thiên đánh
thây máu, móng vuốt sắc bén của chúng nó vung lên, cào ra một mảnh huyết nhục, có con còn đào ra trái tim và đôi mắt của Lộ Vô Quy. Máu tươi bắn tung tóe, nhưng Lộ Vô Quy vẫn hồn nhiên bất giác tiếp tục giết thây
máu, vừa giết vừa lớn tiếng kêu nàng mau rời đi.
Nàng rời đi. Nếu nàng không đi, ở đường hầm sẽ chỉ nhiều thêm một cái xác bị thây máu xé nát ăn thịt mà thôi.
Nàng rời đi, chạy khỏi thôn Liễu Bình, đến nhà của Quan lão bán quan tài.
Giờ Tý, Lộ Vô Quy xuất hiện gõ cửa, cả người em ấy tràn đầy âm khí,
trong ngực còn ôm một bộ hài cốt được bó lại giống như một bó củi, đã bị thây máu gặm chỉ còn trơ lại khung xương, em ấy còn nói với nàng không
biết đây là bộ hài cốt của kẻ xúi quẩy nào chết dưới đường hầm.
Từ đó về sau, Lộ Vô Quy trở thành Quỷ Yêu, không còn hô hấp, không có tim đập.
Ngày đó, Lộ Vô Quy mất đi đâu chỉ là sinh mệnh, mất đi đâu chỉ là mười chín năm nhân sinh.
Du Thanh Vi hít một hơi thật sâu, bình ổn lại cảm xúc trong lòng, nàng
nghĩ nghĩ rồi nói: "Tiểu muộn ngốc, nếu em muốn kết hôn...."
Lộ Vô Quy hai mắt trông mong nhìn Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi hắng giọng rồi nói tiếp: "Em phải cầu hôn trước đã."
Lộ Vô Quy tràn đầy vui mừng gật đầu, nói: "Ngày mai em đi mua nhẫn cưới
liền." Cô lại hỏi Du Thanh Vi: "Chúng ta có cần chụp ảnh cưới không? Em
cảm thấy nếu kết hôn, em mặc âu phục cũng sẽ rất xinh đẹp nha, nhưng nếu chị muốn em mặc váy cưới thì... em nghĩ cũng ổn thôi."
Du Thanh
Vi đáp: "Có thể thử cả hai thứ mà." Nàng nói xong, xoay người đè Lộ Vô
Quy xuống giường: "Tiểu muộn ngốc, có một chuyện chị muốn chứng thực,
nếu không thì chị sẽ có chút không cam lòng."
Lộ Vô Quy khó hiểu hỏi: "Gì vậy?"
Du Thanh Vi nói: "Chính là nếu chị làm em, em có cảm giác hay không nha."
Lộ Vô Quy suy tư gì đó rồi hỏi lại: "Làm em? Chị đang nói đến chuyện nước
nước à?" Cô đột nhiên có chút ngượng ngùng, nói: "Không phải chị nói là
phải kết hôn mới có thể làm chuyện ra nước nước sao?"
Du Thanh Vi chặn lại miệng của Lộ Vô Quy, một tay sờ soạng eo Lộ Vô Quy, rồi nhẹ
nhàng đi xuống từng chút một, không bao lâu liền sờ vào bên trong váy.
Tay nàng nhẹ nhàng móc lấy quần chip chip của Lộ Vô Quy, chậm rãi cởi
ra.
Du Thanh Vi cảm thấy cực kỳ khẩn trương, hô hấp một mảnh lộn
xộn, tim đập thình thịch gia tốc, đập nhanh tới nỗi muốn văng cả ra
ngoài.
Nàng ngừng thở, một bên cởi bỏ quần chip chip, một bên quan sát phản ứng của Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy trừng lớn hai mắt, tròng mắt xoay chuyển, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Du Thanh Vi ra lệnh cho Lộ Vô Quy nhắm hai mắt lại.
Lộ Vô Quy "ờm" một tiếng, nhắm mắt nhưng lại duỗi tay túm chặt quần chip chip của mình.
Du Thanh Vi nói: "Buông tay ra."
Lộ Vô Quy nhanh chóng thả tay ra, cô nói: "Du Thanh Vi, chị nói là kết hôn xong mới có thể mà."
Du Thanh Vi cởi váy ngủ của Lộ Vô Quy ra, lột sạch cả nội y bên trong
không sót thứ gì, sờ đến cơ thể lạnh lẽo của Lộ Vô Quy, cái này làm cho
lòng nàng hiện lên một mạt cảm xúc không rõ là gì, ê ẩm chua xót. Nàng
ngậm lấy môi Lộ Vô Quy, gắt gao ôm lấy em ấy, muốn dùng nhiệt độ của bản thân ủ ấm cho Lộ Vô Quy.
Trong đầu Lộ Vô Quy hiện lên hình ảnh
của mấy đoạn phim mà Tả Tiểu Thứ gửi cho cô xem. Cô biết Du Thanh Vi
muốn làm gì. Cô cảm nhận được rất rõ ràng tiếng tim đập dồn dập của Du
Thanh Vi, hô hấp nóng rực và cảm xúc dao động kịch liệt của chị ấy. Cô
biết Du Thanh Vi lâu như vậy, rất ít khi nhìn thấy Du Thanh Vi giống như tối nay, Du Thanh Vi dường như muốn bắt lấy một điều gì đó, muốn chứng
thực một chuyện gì đó.
Lộ Vô Quy không dám cử động. Cô biết Du
Thanh Vi là muốn cùng cô làm chuyện ra nước nước, nhưng cô là quỷ, cô
không ra được nước nước a. Cho dù cô là Quỷ Yêu thì trên người cô thứ có thể hóa thành nước trừ bỏ bản mạng tinh huyết thì cũng chỉ có thể đem
toàn bộ sương mù quỷ ngưng tụ thành tinh thể, rồi từ tinh thể hóa thành
nước thôi, nhưng nếu một ngày nào đó cô hóa thành nước thì đó chính là
cô sắp chết nha.
Cô không có thân thể, thân thể của cô là dùng
sương mù quỷ ngưng tụ ra tới, cô cũng không có cảm giác, hết thảy cảm
giác mà cô có được đều đến từ hồn phách.
Cô có chút không biết
làm sao. Cô muốn cùng Du Thanh Vi làm chuyện ra nước nước, bởi vì như
vậy thực thân mật, cô muốn thân mật với Du Thanh Vi như vậy. Nhưng cô
nghĩ là cô sẽ làm những việc mà hiện tại Du Thanh Vi đang làm, cô đè ở
trên người Du Thanh Vi làm như vậy như vậy, chứ không phải Du Thanh Vi
làm cô như vậy như vậy. Cô cũng có thể cảm nhận được dục niệm muốn sinh
sản hậu đại của những sinh linh còn sống từ trên người Du Thanh Vi, còn
có bất an, thật sâu bất an và sợ hãi.
Lộ Vô Quy cũng có chút sợ
hãi. Lời nói mà hôm nay Tả Nhàn và Du Thanh Vi nói với nhau, tuy rất hàm súc nhưng cô vẫn có thể nghe hiểu. Vẻ ngoài của cô giống người, cho nên mọi người trong nhà đều đối xử với cô như một người bình thường, nhưng
là, cô.... cô không phải là người.
Du Thanh Vi cảm giác được Lộ
Vô Quy khẩn trưởng, nàng lẩm bẩm bên tai Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc,
đừng khẩn trương, thả lỏng." Trên thực tế thì nàng cũng thực khẩn trương a. Nàng cảm thấy cuộc sống lúc trước của nàng và tiểu muộn ngốc khá
tốt, ngẫu nhiên nàng tuy sẽ có ý niệm về phương diện này, nhưng chỉ cần
đi tắm nước lạnh hoặc niệm thanh tâm chú là qua. Nhưng hiện tại nàng cảm thấy nếu không làm những việc này, mối quan hệ giữa hai nàng giống như
sẽ không được hoàn chỉnh, đúng vậy, hai người yêu nhau, sớm chiều ở
chung, mỗi ngày ngủ cùng một cái giường, không làm chuyện này mới thực
quái lạ. Nàng hít thở sâu, nói thầm trong lòng: "Làm tiểu muộn ngốc,
xong xuôi liền kết hôn!" Nàng khẩn trương tới nỗi đổ cả mồ hôi, đợi đến
khi cổ vũ đủ dũng khí cho bản thân nàng liền cắn răng vươn tay tìm kiếm
nơi giữa hai chân Lộ Vô Quy. Bàn tay vừa sờ đến, một mảnh trơn láng thấm lạnh, giống như sờ vào một khối ngọc.
Du Thanh Vi thầm nghĩ: "Ủa cởi rồi mà ta." Nàng ngạc nhiên cúi đầu, xác thật nhìn thấy Lộ Vô Quy
không mặc gì cả, nhưng mà cảm xúc từ bàn tay truyền đến rõ ràng là một
mảnh trơn láng. Bộ phận mà người bình thường có, Lộ Vô Quy lại không có.
Du Thanh Vi ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Lộ Vô Quy, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không rõ tình huống này là như thế nào.
Trong nháy mắt, Lộ Vô Quy có một loại cảm giác chật vật bất kham, bị vạch
trần tất cả ngụy trang mà cô che giấu. Cô nhỏ giọng nói: "Em... em... em không phải người, không.... không thể sinh sản hậu đại." Cô nói xong
liền từ dưới thân Du Thanh Vi chui ra, bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới tủ quần áo lấy pháp y mặc vào, đẩy ra cửa ban công nhảy xuống, chạy vụt
qua sân.
Du Thanh Vi nghe thấy tiếng mở cửa ban công mới hồi phục lại tinh thần, nàng kêu to: "Tiểu muộn ngốc!" rồi xoay người xuống
giường, lúc nàng vọt tới ban công thì đã không nhìn thấy bóng dáng của
Lộ Vô Quy đâu nữa. Nàng nhìn quanh một vòng bốn phía, chỉ thấy căn biệt
thự kế bên đang có người cầm máy đi cắt cỏ, trời tối thui cũng không cần mở một bóng đèn nào.
Du Thanh Vi vỗ trán, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Lúc trước nàng và Lộ Vô Quy vẫn rất tốt, không nhất thiết phải
làm việc này, tại sao vừa nhắc đến chuyện kết hôn thì nàng lại hành động như vậy chứ.....
Nàng thật sự không nghĩ tới Lộ Vô Quy sẽ... sẽ không có bộ phận kia, không thể làm được chuyện đó.
Cho dù là quỷ thì cũng không có khả năng không có bộ phận kia, bằng không thì cũng sẽ không có mấy con sắc quỷ này nọ.
Này chỉ có thể là do tiểu muộn ngốc, em ấy không có giới tính không cần sinh sản hậu đại duy trì nòi giống gì đó, cho nên....
Trong lúc nhất thời, Du Thanh Vi tâm loạn như ma. Nàng vốn dĩ cho rằng bản
thân và tiểu muộn ngốc là tình yêu giữa người và quỷ, ai ngờ đâu lại là
tình yêu vượt chủng tộc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT