Lúc Tả Tiểu Thứ và Tả Nhàn đến bệnh viện thì đã giữa trưa, Du Thanh Vi vừa được chuyển từ phòng mổ ra phòng bệnh bên ngoài.
Khi Tả Nhàn bước vào phòng bệnh, Du Thanh Vi vẫn còn đang ngủ say. Bà nhìn
Du Thanh Vi một lúc rồi đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình huống của con gái.
Bác sĩ nói cho Tả Nhàn rằng một đoạn xương cốt của Du Thanh Vi đã hoại
tử, không có khả năng tái sinh hay khép lại, biện pháp duy nhất chính là cưa chân.
Lộ Vô Quy nghe bác sĩ và Tả Nhàn nói chuyện trong hành lang, e sợ bác sĩ sẽ lại đòi cưa chân Du Thanh Vi nên cô vội vàng chạy
ra ngoài, nói: "Gân và mạch máu đều không có sao hết, chỉ là xương cốt
hỏng rồi, có thể nghĩ biện pháp khác." Cô gấp đến độ giọng nói đều có
chút nghẹn ngào.
Bác sĩ yên lặng liếc nhìn Lộ Vô Quy một cái, rốt cuộc vẫn đem phương án trị liệu và trình độ y học kỹ thuật hiện nay nói rõ ràng tỉ mỉ cho Tả Nhàn biết, còn quyết định cuối cùng của người nhà
như thế nào thì bọn họ cũng không can thiệp được.
Tả Nhàn cảm ơn bác sĩ, gọi Lộ Vô Quy ra một góc hỏi Lộ Vô Quy xem chân của Du Thanh Vi còn có thể chữa trị được hay không.
Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ rồi đáp: "Nếu xương cốt chỉ là bị gãy nát, Du Thanh Vi hoặc Đại Bạch tốn một chút tinh huyết là có thể nối lại được, nếu thật
sự vẫn không được thì có thể nhờ Đại Bạch cho một chút giao tủy, giống
như lúc trước chữa xương sống cho chị ấy vậy." Cô khoa tay múa chân nói
tiếp một hơi: "Một đoạn xương của Du Thanh Vi đều hư hết, nhiều chỗ đã
biến thành tro cốt, nếu chỉ là một đoạn da thịt bị hỏng thì con còn có
thể trích một chút máu của mình giúp chị ấy mọc lại da thịt, nhưng hư
chính là một đoạn xương như vậy....." Cô nói nói, biểu tình đã có chút
lã chã chực khóc.
Tả Nhàn rơi nước mắt, nói: "Người còn sống là
được, chân...chân hỏng rồi thì về sau làm....về sau làm chân giả cho con bé cũng được."
Lộ Vô Quy nghe Tả Nhàn có vẻ muốn đồng ý việc cưa chân, cô tức khắc nóng nảy nói: "Không được cưa!"
Tả Nhàn yên lặng rơi lệ, không nói nên lời. Qua một hồi lâu bà mới lên tiếng: "Bác sĩ nói, con cũng nghe rồi mà."
Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ, đáp: "Không cưa, con...con tìm....con sẽ đi tìm bọn họ hỏi thăm."
Tả Nhà cũng không hề muốn phải cưa chân Du Thanh Vi, bà chỉ hy vọng Lộ Vô Quy có thể tìm được biện pháp nên không nói gì nữa.
Tả Tiểu Thứ nhìn thấy Du Thanh Vi bị thương thành như vậy, tức giận đến
không được, cô nói với Lộ Vô Quy: "Hai người cư nhiên không thèm gọi
tôi!"
Tả Tiểu Thứ bị nghẹn họng không nói nên lời. Cô hít thở sâu, cố gắng ngăn
chặn mớ cảm xúc rối loạn trong lòng rồi nói: "Cái đuôi bị gãy của Vị Tầm mà em còn có thể nối lại được, chữa chân cho Du lừa đảo cũng không khó
hơn nối đuôi bao nhiêu đâu nhỉ?"
Lộ Vô Quy đáp: "Cái đuôi của Vị
Tầm còn có sinh cơ trong đó, cho nên mới có thể nối lại được. Chân của
Du Thanh Vi bị hoại tử một đoạn lớn xương cốt... Ai nha, thôi chị đừng
nói chuyện với tôi nữa." Cô bực bội phất phất tay, nghĩ đến lời nói của
bác sĩ rằng muốn lắp chân giả thì phải cưa chân từ đùi, lại nghĩ tới
những người ăn mày ở ven đường lộ ra vết sẹo do bị cưa chân, rồi nghĩ
đến cảnh Du Thanh Vi trở thành bộ dáng như thế sẽ có bao nhiêu khó chịu, cô nghiến răng nghiến lợi kêu lên: "Không cưa chân! Tôi...tôi nuôi!" Cô vừa gấp vừa đau lòng, lời nói cũng không liền mạch.
Tả Nhàn thấy Lộ Vô Quy lo lắng, vội vàng dỗ dành: "Tiểu Quy Quy, không gấp, không gấp, chậm rãi nghĩ cách, đừng nóng nảy."
Lộ Vô Quy bực bội đi vào phòng bệnh canh giữ bên người Du Thanh Vi. Cô
ngồi xuống bên cạnh Du Thanh Vi thì thấy Du Thanh Vi tỉnh lại, đang mở
mắt nhìn cô.
Du Thanh Vi là bị cơn đau ở vết thương làm cho tỉnh. Nàng nhìn thấy Lộ Vô Quy ngồi bên cạnh mình như sắp khóc tới nơi, cố
nén đau nở nụ cười, hỏi: "Làm sao vậy?" Lúc nói chuyện, cơn đau làm cho
nàng phải nhăn mày lại.
Lộ Vô Quy hỏi: "Chân rất đau sao?"
Du Thanh Vi suy yếu đáp: "Cũng còn tốt." Cơn đau có vẻ càng ngày càng kịch liệt, đau đến hàm răng nàng phát run.
Lộ Vô Quy nắm lấy tay Du Thanh Vi, nói: "Bác sĩ nói muốn cưa chân của chị, em không muốn chị chỉ còn lại một chân. Du Thanh Vi, chị nhẫn nhịn một
chút, buổi tối em sẽ đi tìm Quỷ Đế và Thành Hoàng hỏi thăm, xem có biện
pháp nào chữa trị cho chân của chị hay không."
Du Thanh Vi gật đầu, nói: "Chị chịu được." Nàng hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Nếu trị không được thì cứ cưa đi."
Lộ Vô Quy không lên tiếng. Để cho xương gãy xương nát có thể hồi phục thì
có rất nhiều biện pháp, nhưng là tái tạo lại một đoạn xương đã chết
thì... ít nhất là bản thân cô chưa hề nghe qua biện pháp nào. Cô suy
nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Không cưa. Du Thanh Vi, miệng vết thương của
chị có la bàn định tinh và long khí che chở, chỉ có một đoạn xương bị
hoại tử là hư thôi, xương ở chỗ khác không có việc gì, cốt tủy vẫn còn,
mạch máu và gân cũng không sao cả."
Du Thanh Vi suy yếu "ừm" một tiếng, nhắm mắt lại cắn răng chịu đựng cơn đau. Cái trán của nàng hiện lên một lớp mồ hôi mỏng.
Tả Nhàn thấy Du Thanh Vi vô cùng đau đớn, bà cũng đau lòng không thôi, đi
gọi bác sĩ đến tiêm cho con gái một liều giảm đau. Bà cảm thấy bệnh viện tỉnh này trời xa đất lạ, không có phương tiện tìm bác sĩ quen biết để
chữa bệnh, nên nhanh chóng gọi điện thoại về nhờ người quen liên hệ với
bệnh viện và bác sĩ tốt nhất, chuẩn bị chuyển viện.
Tả Tiểu Thứ
trả tiền xe cho lão Ngô, cô nghĩ Lộ Vô Quy và Du Thanh Vi ra khỏi thôn
Liễu Bình sẽ dính âm khí rất nhiều, nên theo lệ thường cấp cho lão Ngô
một bao lì xì, trấn thêm bùa lên xe rồi mới tiễn chú ấy về.
Hơn
chín giờ tối, ba người quỷ đạo vào bệnh viện thăm Du Thanh Vi, đem
chuyện bắt được tàn hồn của Thường Tam cùng với Bạch Thứ Vị Yêu Linh nói cho Du Thanh Vi nghe.
Du Thanh Vi biết ở Hiệp Hội Dân Gian Tông
Giáo, thậm chí cả Hiệp Hội Yêu Linh đều có chôn nội gián của Thường Tam, những kẻ này nếu không bị đào ra thì nàng khó mà yên tâm. Nàng nhờ ba
người quỷ đạo hỗ trợ thẩm vấn Thường Tam và Bạch Thứ Vị.
Ba người quỷ đạo không am hiểu việc thẩm vấn. Bọn họ nguyện ý đem Thường Tam và
Bạch Thứ Vị đổi lấy viên yêu đan của gấu yêu, kêu Du Thanh Vi tự đi tìm
người thẩm vấn bọn chúng.
Du Thanh Vi đồng ý. Nàng kêu Lộ Vô Quy lấy yêu đan của gấu yêu đưa cho ba người quỷ đạo.
Ngay lúc bọn họ nói chuyện, Đường Viễn vội vàng chạy tới.
Ban ngày Du Thanh Vi thu được tin tức thì Đường Viễn đang ở đường Âm. Chờ
đến ban đêm giờ Tý, anh từ đường Âm ra tới thì Du Thanh Vi đã đi rồi.
Anh lập tức chạy đến thôn Liễu Bình, đuổi tới hừng đông mới chỉ đi được
nửa đường. Anh là quỷ, vượt tỉnh quá giới, từ dương gian đi sẽ rất nguy
hiểm, nên khi hừng đông anh chỉ có thể tránh ở đường Âm, từ đường Âm đi
tiếp một ngày đường, thẳng đến giờ Tý mới từ đường Âm ra tới, sau đó
nhận được tin nhắn của Tả Tiểu Thứ, biết được Du Thanh Vi bị thương phải nằm viện.
Du Thanh Vi giao Thường Tam và Bạch Thứ Vị cho Đường Viễn.
Lộ Vô Quy thì đi xuống đường Âm gặp Quỷ Đế hỏi xem có phương pháp nào chữa chân cho Du Thanh Vi hay không.
Quỷ Đế là quỷ nên dùng biện pháp cũng khá ghê rợn. Tỷ như tìm một người có
bát tự thích hợp, đem xương của người đó trộm tới thay vào cho Du Thanh
Vi.
Trộm xương của người khác sẽ dính vào nhân quả, vô cùng phạm
húy. Lộ Vô Quy cho dù muốn cứu Du Thanh Vi như thế nào thì cũng không
thể hại người được.
Quỷ Đế lại nói cho Lộ Vô Quy, tìm long tủy
của chân long, hoặc là long tủy của chân long đã thấm vào địa mạch, trải qua ngàn vạn năm biến thành ngọc tủy, có thể tái sinh lại đoạn xương
cốt đã mất. Muốn tìm được long tủy của chân long thì có hai con đường,
một là giết long lấy tủy, lấy đạo hạnh của Lộ Vô Quy bây giờ tới nói thì đó là đi tìm chết; con đường thứ hai là tìm long trủng, chính là nơi
chôn cốt của chân long, tìm được thi hài của chân long thì sẽ tìm được
long tủy. Di cốt của chân long cũng không phải là loại giao long hài cốt giống như Đại Bạch, cho dù Lộ Vô Quy có chút tạo hóa nhưng muốn lấy
được di hài của chân long thì cũng tương đương với việc đi tìm chết. Khả năng duy nhất chính là đi tìm nơi cốt long dung hòa vào sơn xuyên địa
mạch, trải qua vạn năm tạo thành ngọc tủy. Đương nhiên là bọn họ cũng
không biết nơi nào có, nếu biết thì bọn họ đã sớm đào đi rồi, còn ngồi
đây nói nhảm làm gì.
Quỷ Đế nói nửa ngày cũng không tìm được biện pháp nào hữu dụng, nói qua nói lại, bọn họ cùng đưa ra một kết luận: dù sao Du Thanh Vi cũng chỉ là người bình thường, thọ mệnh trăm năm là
hết, chớp mắt một cái là qua rồi, dứt khoát cưa chân đi khỏi tốn công
nói nhiều. Bọn họ còn nói với Lộ Vô Quy rằng nếu cô không muốn cưới một
cô vợ bị què chân thì đổi cô khác cũng được ấy mà.
Lộ Vô Quy hầm
hừ chu mỏ, thiếu chút nữa khóc cho bốn vị bọn họ xem. Cô nghẹn hơn nửa
ngày mới nói: "Nếu Du Thanh Vi mà thành người què, sau này tôi gặp phải
đại quỷ đại yêu lợi hại đánh không lại thì sẽ không gọi các người lên
nữa, mà đổi lại gọi Thập Điện Diêm Vương." Cô chốt lại một câu: "À, đúng rồi, lúc trước có hai người xưng là sứ giả của Quỷ Quốc đến tìm tôi
muốn Quỷ Đế sắc lệnh."
Phương Đông Quỷ Đế kêu lên: "Quỷ Quốc chưa bị diệt quốc sao? Còn có hậu duệ à?"
Lộ Vô Quy: "...." Cô mím chặt môi không nói gì nữa.
Ba vị Quỷ Đế còn lại sôi nổi thúc giục.
Lộ Vô Quy bưng kín miệng còn hơn cả vỏ trai.
Phương Đông Quỷ Đế tức giận mắng: "Tiền đồ! Ngươi tốt xấu gì cũng là Càn Khôn
thai được trời sinh đất dưỡng, là sinh linh được bẩm sinh nguyên khí
dựng dục ra tới, ngươi cho nàng ta một giọt tinh huyết là được rồi, tuy
không thể làm cho xương đã mất tái sinh nhưng tốt xấu gì vẫn có thể giữ
lại được nguyên cái chân và da thịt chỗ đó sẽ không bị hoại tử hư thối,
như vậy liền không cần cưa chân nữa!"
Ánh mắt Lộ Vô Quy sáng lên, nhổm dậy nhảy về dương gian. Cô vừa mới động thân liền bị Phương Đông
Quỷ Đế nắm trở về, vì vậy đành phải đem chuyện hai sứ giả của Quỷ Quốc
đến tìm mình nói ra hết.
Làm giao dịch, bốn vị Quỷ Đế sẽ dạy cho
Lộ Vô Quy một ít bí thuật, còn Lộ Vô Quy thì tìm hai sứ giả của Quỷ Quốc , mang hai sứ giả đó đến gặp bọn họ. Lộ Vô Quy cảm thấy có chút phiền
phức, muốn triệu Quỷ Đế tới thì cô phải tốn tiền Quỷ Đế của bản thân, vì vậy cô kêu bọn họ cho cô thêm một đạo Quỷ Đế sắc lệnh nữa, lúc này mới
đáp ứng bọn họ.
Trước khi Lộ Vô Quy trở về, Quỷ Đế còn đề điểm
cho Lộ Vô Quy một câu, nói rằng tuy xương cốt đã bị mất, nhưng trên
người Du Thanh Vi có giao long yêu lực, dùng yêu lực chống đỡ chỗ xương
đã mất thì cũng có thể miễn cưỡng đi lại.
Lộ Vô Quy nhớ lúc Du
Thanh Vi bị thương ở chân, có la bàn định tinh và lực lượng giao long
trong xương sống chống đỡ, một chút đều không ảnh hưởng đến việc đi lại, cảm thấy phương pháp này rất tốt nên ngay lập tức đồng ý.
Lúc cô trở lại dương gian thì vừa qua khỏi giờ Tý.
Lộ Vô Quy nhảy về phòng bệnh, đem tin tức có được từ Quỷ Đế nói cho Du
Thanh Vi nghe. Cô hao phí thêm một giọt tinh huyết giúp Du Thanh Vi trị
thương.
Du Thanh Vi biết tinh huyết của Lộ Vô Quy quý giá cỡ nào, nhưng nhìn bộ dáng này của Lộ Vô Quy liền biết nếu bản thân cự tuyệt
nhận tinh huyết của em ấy, không chừng em ấy sẽ làm ra chuyện ngốc
nghếch gì nữa. Nàng xoa xoa đầu Lộ Vô Quy, không nói thêm gì, ngoan
ngoãn để Lộ Vô Quy trị thương cho mình.
Dưới tác dụng của tinh
huyết, những đoạn xương bị thương thật mau liền tốt lên, nhưng đoạn
xương đã mất vẫn không thể mọc lại được. Bởi vậy chân của Du Thanh Vi
giờ đây thiếu đi một đoạn xương ở cổ chân. Chỗ xương bị mất sờ vào mềm
nhũn, không thể nào đứng dậy được.
Bất quá so với việc không đồng ý cưa chân gây nhiễm trùng máu, hoặc những chỗ xương bị thương bắt đầu
hoại tử, thì tình huống hiện tại cũng có thể xem như là cái may mắn
trong cái xui rủi.
Du Thanh Vi thử vận dụng lực lượng giao long
chống đỡ chỗ bị mất xương, nhưng là, cho dù nàng đem lực lượng giao long quán chú vào trong gân mạch và cơ bắp như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay thế được đoạn xương kia, không thể chống đỡ được trọng
lượng của cơ thể. Nàng không biết nếu dùng nạng thì có thể đi lại được
hay không.
Buổi sáng hôm sau, Tả Nhàn làm xong thủ tục chuyển
viện cho Du Thanh Vi, bà mang theo Lộ Vô Quy và Du Thanh Vi quay về
thành phố.
Tả Tiểu Thứ và Đường Viễn thì chạy về thôn Liễu Bình,
khi nhìn thấy ba người quỷ đạo ở lại trấn thôn thì hai người mới yên
tâm. Sau khi bái tế mấy người Hứa Đạo Công, hai người đi cảm tạ Quan lão gia tử, ngủ lại thị trấn một đêm rồi mới quay về thành phố.
Đường Viễn là bám vào người giấy để Tả Tiểu Thứ mang đi về thôn Liễu Bình,
anh vốn muốn gặp Du Đạo Pháp một lần nhưng vì bọn họ đều ở dưới mộ địa
tu hành nên chỉ đành thiêu chút tế phẩm cho ngày 15 tháng 7 rồi rời đi.
Xuống máy bay, Tả Nhàn mang theo Du Thanh Vi đi đến khoa chỉnh hình của bệnh
viện. Bác sĩ đã được bà liên hệ từ trước mở ra băng gạc ở cổ chân của Du Thanh Vi, nhìn thấy một chút vết sẹo cũng không có, rất là kinh ngạc
nhìn về phía Tả Nhàn, hỏi: "Chân này bị thương lúc nào vậy?" Bác sĩ vừa
nói chuyện vừa sờ sờ xương chân của Du Thanh Vi, vừa sờ vào liền phát
hiện khác thường, cổ chân mềm mại giống như là không có xương cốt bên
trong.
Tả Nhàn kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Hôm qua bà đã nhìn
qua phim chụp, cổ chân của Du Thanh Vi mất đi một đoạn xương, da thịt
đều bị thối rữa, lộ ra một mảng thịt nát và tro cốt rất lớn, bởi vì tình trạng miệng vết thương quá nghiêm trọng nên bác sĩ ở bệnh viện tỉnh mới kiến nghị cưa chân, sợ miệng vết thương sẽ gây ra nhiễm trùng máu. Hiện tại một chút vết thương cũng không nhìn thấy, bà theo bản năng nhìn về
phía Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy hao tổn trăm năm công lực, có chút héo úa đứng ở bên cạnh xe lăn của Du Thanh Vi, không lên tiếng.
Bác sĩ kê đơn đề nghị Du Thanh Vi đi chụp X quang, đợi có kết quả chụp phim xong liền kiến nghị sử dụng phương pháp ghép xương nhân tạo để chữa
trị, đương nhiên cũng nói rõ những nguy hiểm khi phẫu thuật cho Tả Nhàn
biết.
Lộ Vô Quy nghe thấy phẫu thuật xong có thể sẽ có những biến chứng nguy hiểm, cộng với việc hạn sử dụng của xương nhân tạo chỉ từ
mười đến mười lăm năm, phẫu thuật xong còn phải mất vài tháng mới có thể đi lại được, liền muốn đi tìm long tủy hoặc vạn năm ngọc tủy, nhưng cô
không biết phải tìm những thứ đó ở nơi nào, tám năm, mười năm hoặc mấy
chục năm, trăm năm cũng có thể không tìm ra được, đành im lặng không lên tiếng.
Lúc sau, bác sĩ lại cho Du Thanh Vi làm kiểm tra tổng quát, xong xuôi mọi thủ tục liền sắp xếp thời gian phẫu thuật.
Lộ Vô Quy bị đè nén đến không được.
Tin tức Du Thanh Vi nằm viện truyền ra, Hạ Nhan Hi, Quý Lưu Quân và Yến Thính Vũ đều đến thăm.
Lộ Vô Quy nhìn thấy Yến Thính Vũ liền trợn trắng mắt, đương trường rút ra thước phép Lượng Thiên.
Yến Thính Vũ hoảng sợ, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lộ Vô Quy thở phì phì, nói: "Vì sao thần nỏ thủ của nhà chị lại giúp Thường Tam và Bạch Thứ Vị truy sát chúng tôi?"
Yến Thính Vũ ngạc nhiên nhìn Lộ Vô Quy, rồi nhìn về phía Du Thanh Vi đang ngồi trên xe lăn, hỏi: "Sao lại thế này?"
Du Thanh Vi thở dài, nói: "Thường Tam đi đào phần mộ tổ tiên nhà tôi, lúc
tôi chạy tới nơi thì lọt vào phục kích của hắn. Thủ hạ mà hắn mang theo
có mười hai người là thần nỏ thủ của Yến gia. Lúc trước ở bên bờ sông
Âm, Lộ Vô Quy đánh chết mấy tên thần nỏ thủ cũng là người của hắn."
Yến Thính Vũ nặng nề gật đầu, nói: "Đã biết, việc này tôi sẽ điều tra." Nàng ta hỏi: "Thường Tam đâu?"
Du Thanh Vi không lên tiếng.
Lộ Vô Quy bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, nói với Hạ Nhan Hi: "Hạ Nhan Hi,
chị giúp tôi truyền một cái tin tức ra ngoài, chính xác là truyền tin
tức cho hai sứ giả của Quỷ Quốc từng xuất hiện ở hội đấu giá ấy, nói là
Quỷ Đế muốn gặp bọn họ. À, đúng rồi, thuận tiện truyền thêm một tin nói
với bọn họ rằng tôi hao tổn hết trăm năm công lực, để bọn họ đem đồ bổ
tới cho tôi ăn, để tôi hồi phục lại công lực, xong xuôi tôi mới dẫn bọn
họ đi gặp Quỷ Đế."
Hạ Nhan Hi kinh ngạc nhìn Lộ Vô Quy, gật đầu đồng ý rồi lập tức an bài thủ hạ giúp Lộ Vô Quy truyền tin tức ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT