Du Thanh Vi nghe thấy phía sau lưng có tiếng vật gì đang xé gió lao đến, thân mình vừa né sang thì vật đó lao vút qua người nàng.
Là một
mũi tên, tiếp đó là tiếng xé gió dày đặc từ phía sau vang lên, chỉ cần
nghe thanh âm không cần quay đầu lại cũng biết đám người bắn tên đã canh chuẩn các góc độ để nàng không thể nào né tránh được nữa.
Đối phương là muốn lấy mạng nàng!
Du Thanh Vi muốn tránh cũng không được, tình thế cấp bách nhưng nàng vẫn
không thả chậm tốc độ, trên tay vội vàng đánh ra thêm một đạo Thanh Long ấn bảo vệ bản thân, trong lúc nàng kết Thanh Long ấn thì dưới chân nàng cũng đồng thời có vô số mũi tên găm xuống, mặt đất ở phía trước, phía
sau và những góc độ nàng có thể né tránh đều găm đầy tên. Lực đạo cũng
những mũi tên này mạnh tới nỗi bắn nứt cả xi măng, đầu tên và hơn nửa
mũi tên đều găm chặt vào nền.
Ngay lúc những mũi tên kia găm
xuống mặt đất thì sau lưng, bả vai, eo và những chỗ yếu hại của nàng
cũng có những chấn cảm mạnh mẽ do va chạm truyền đến, Thanh Long ấn trấn thân trên người nàng cũng tan ra, nàng không cảm giác được đau đớn,
cũng không có cảm giác tên găm vào trên người mình
Du Thanh Vi không xác định được mình có bị thương hay không, chỉ ra sức chạy như bay về phía cổng thôn Liễu Bình.
Những tên nỏ thủ và truy binh đuổi theo phía sau nàng đều chấn kinh cả rồi!
Bọn chúng tận mắt nhìn thấy Du Thanh Vi trốn cũng không thèm trốn, trên
người nàng bao phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, những mũi tên găm vào
người nàng đều bị tầng ánh sáng này chấn cho vỡ nát! Bọn họ ngay từ lúc
Du Thanh Vi đầu cũng chưa quay lại mà có thể tránh đi mũi tên thứ nhất
liền có thể thấy được năng lực phản ứng cực tốt của nàng, cộng với tốc
độ khi nàng chạy trốn và khả năng chịu được lực lượng của chín mũi tên
găm vào người cùng một lúc, bọn chúng có thể kết luận thực lực của Du
Thanh Vi tuyệt đối không yếu, tuyệt đối không như ngoại giới đồn đãi
rằng nàng chỉ có chút bản lĩnh phong thủy và công phu mèo ba chân, không có sức chiến đấu gì cả.
Đây là do lực lượng giao long trong cơ thể nàng ta sao? Bọn chúng không quá tin tưởng.
Bọn chúng nhìn thấy Du Thanh Vi đã sắp chạy đến bia trấn thôn ở đầu thôn Liễu Bình liền vội vàng ra sức truy bắt.
Tên nỏ không thể bắn trúng nàng, vậy cũng chỉ có thể tới gần mà đánh.
Có tên hét lớn: "Ngăn ả ta lại, đừng làm cho ả chạy vào thôn!"
Pháp trận của thôn Liễu Bình rất mạnh, lại là do Du Thanh Vi đích thân bày
bố, trong thôn còn có đường Âm Dương để bỏ trốn, một khi nàng vào thôn
rồi thì có muốn bắt nàng cũng vô cùng khó khăn.
Du Thanh Vi nghe
thấy phía sau lưng khoảng ba, bốn mươi mét có kẻ hét to, thầm nghĩ:
"Không tốt." Phía trước rất có khả năng có mai phục! Nhưng mà nàng không thể xác định được đây có phải là kế nghi binh của đối phương hay không, có thể bọn chúng muốn làm cho nàng hiểu lầm rằng phía trước có mai phục để nàng chạy chậm lại, không dám trực tiếp hướng về phía trước. Phía
sau có gần năm mươi tên truy đuổi, dù cho phía trước có mai phục đi
chăng nữa thì nàng cũng chỉ có thể xông vào thôi.
Suy nghĩ xong xuôi, Du Thanh Vi đã chạy tới tấm bia trấn thôn.
Hai đạo thân ảnh giống như ác hổ vồ mồi trong nháy mắt nhào về phía nàng,
lưỡi kiếm sắc bén dưới ánh trăng sáng lên hàn quang lạnh lẽo. Nàng
nghiêng người né ra, hiểm hiểm tránh được lưỡi kiếm bén nhọn, hai tên
kia ngay lập tức tiếp tục vào thế tấn công.
Thế công của hai gã này cực nhanh, một trái một phái chặn lại đường đi của nàng.
Du Thanh Vi đã giẫm tới biên giới để vào thôn Liễu Bình nhưng lại bị hai
lưỡi kiếm sắc nhọn ngăn cản lại. Nàng nhiều lần có ý đồ vòng qua hai gã
này để tiến vào thôn, nhưng đều bị chúng dùng kiếm bức lui. Kiếm kia vừa mỏng vừa dài, hàn quang dày đặc, không cần nhìn kỹ cũng biết chúng vô
cùng sắc bén. Nàng nếu không lùi lại, bị kiếm này chém vào cổ thì chắc
cái đầu cũng không còn.
Một giọng nói mơ hồ nhưng hữu lực truyền đến: "Thanh Vi, vào thôn!"
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, là giọng của ông nội nàng! Du Thanh Vi kinh ngạc đến cực điểm! Ông nội của nàng không có khả năng đi được đến cổng
thôn a! Nhưng mà, dưới tình huống như vậy ông nội lại có thể xuất hiện ở nơi này. Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu nàng, khiến cho tinh thần
nàng rung lên.
Vì hai gã kia chặn đường nên năm mươi tên truy binh đã đuổi kịp tới cổng thôn, đem Du Thanh Vi vây vào giữa.
Giọng nói trầm ổn hữu lực của Du Đạo Pháp lại lần nữa vang lên: "Thanh Vi,
vận dụng lực lượng giao long trong xương sống của con đánh ra ngoài!"
Đám người truy kích Du Thanh Vi quay đầu nhìn về phía thôn Liễu Bình, trông thấy Du Đạo Pháp đang đứng cách cổng thôn chừng 300 mét nhìn về bên
này.
Thôn Liễu Bình có bố trí pháp trận phong thủy, vây quanh
thôn Liễu Bình là một đạo kết giới rộng khoảng 300 mét. Đạo kết giới này đem cương thi và đại quỷ khóa chặt ở bên trong, nói cách khác, Du Đạo
Pháp chỉ có thể đứng ở kia trơ mắt mà nhìn, đi qua không được.
Du Thanh Vi nghe được giọng nói của Du Đạo Pháp, trong lòng trấn định lại, nàng điều động tất cả lực lượng có trong thân thể, kết Thanh Long ấn
rồi đánh về phía ba mươi tên đang chắn trước mặt nàng.
Một dòng khí hình rồng màu xanh lá đường kính hơn một thước trào ra mang theo tiếng rồng ngâm rít gào cuốn về phía trước.
Một tên chắn ở trước mặt Du Thanh Vi không kịp né ra, bị Thanh Long ấn trực tiếp đánh vào. Lực lượng cường hãn từ Thanh Long ấn lấy khí thế nghiền
nát đem tên nọ xoắn thành thịt băm, phần còn lại của tay gãy chân cụt và huyết nhục be bét cũng bị cuốn vào cơn lốc kéo ra xa cả chục mét. Dư uy của Thanh Long ấn đem người trong phạm vi mười mét trước mặt Du Thanh
Vi đều càn quét không còn một mống, ba mươi tên toàn bộ đều bị xốc bay
đi, hai tên đứng gần nhất đã nằm im trên mặt đất không có chút động
tĩnh, những tên còn lại hầu như đều bị thương, ngã xuống đất không dậy
nổi.
Du Thanh Vi đánh ra một đạo Thanh Long ấn khiến cho sức lực
cả người hầu như bị rút hết, chân nàng mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.
Nàng té ngã cũng vừa lúc tránh đi thanh kiếm bén nhọn từ phía sau đâm
tới, Du Thanh Vi lăn người một cái né tránh rồi đứng phắt dậy, ra sức
chạy về phía thôn Liễu Bình.
Nàng đã kiệt sức, chạy trốn có chút nghiêng ngả lảo đảo.
Những tên còn lại làm sao có thể để cho nàng dễ dàng chạy thoát như vậy, bọn
chúng tiếp tục đuổi theo quyết tâm giết chết nàng cho bằng được.
Giọng nói của Du Đạo Pháp lại vang lên: "Nếu đã vào thôn, vậy thì lưu lại
đi!" Nói xong, thân ảnh đứng cách đó không xa của Du Đạo Pháp liền biến
mất.
Đám người đuổi giết Du Thanh Vi nghe thấy liền có chút do
dự. Trong lúc bọn chúng do dự thì Du Thanh Vi đã chạy ra xa hơn bảy, tám mét.
Một giọng nói hữu lực vang lên: "Đuổi theo!"
Để cho
Du Thanh Vi chạy thoát ngay dưới mí mắt của mình, bọn chúng vô pháp cùng Thường Tam giao đãi, chỉ cần không vượt qua ranh giới 300 mét này thì
quỷ và thi quái trong thôn Liễu Bình cũng không thể làm gì được bọn
chúng, bọn chúng vẫn sẽ an toàn.
Hơn hai mươi tên không bị thương tiếp tục truy đuổi Du Thanh Vi.
Những tên còn lại thương thế không quá nặng cũng tiếp tục bò dậy đuổi theo.
Du Thanh Vi nghe thấy tiếng bước chân mang theo tiếng gió đuổi theo phía
sau, nàng cắn chặt răng, cường chống chạy như bay về phía trước, đầu
cũng không dám quay lại nhìn một cái nào. Lúc này nàng không rảnh để
nghĩ xem bọn chúng có đuổi kịp hay không, mà chỉ chăm chú nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, trong đầu nhanh chóng tính toán canh giờ và lộ
tuyến vận hành của đại trận. Trận pháp của thôn Liễu Bình bắt đầu khởi
từ cột mốc biên giới, hiện tại vị trí này đã là lọt vào trong trận.
Nàng tính ra một cái trận vị, rút ra một lá bùa tụ âm đánh vào.
Bùa tụ âm vừa đánh ra, giống hệt như châm lửa vào thùng dầu, "tạch" một phát ngay lập tức bốc lên sương đen.
Đoàn sương đen vừa bốc lên, toàn bộ kết giới của mảnh đất cũng đều nổi lên sương đen.
Du Thanh Vi thất kinh, nhưng ngay sau đó lập tức vui vẻ! Nàng chỉ dẫn phát pháp trận trong khu vực mấy chục mét xung quanh mà thôi, địa phương bên kia không phải là do nàng dẫn phát. Tuy nàng biết ông nội không thể tới được khu vực này nhưng vẫn lớn giọng la to: "Ông nội, cứu mạng a!"
Giọng nói của nàng vang vọng giữa bầu trời đêm, vang đến thật xa!
Lộ Vô Quy vung thước phép Lượng Thiên đánh bay con gấu đen da dày thịt béo ra xa thì nghe thấy tiếng kêu của Du Thanh Vi, cô hoang mang quay đầu
nhìn về phía cổng thôn Liễu Bình, cảm thấy buồn bực: nào có ai kêu cứu
mạng mà lại kêu đến kích động vui vẻ như vậy kia chứ, mơ hồ còn mang
theo ý chơi xấu nữa. Tiếng kêu cứu này của Du Thanh Vi giống hệt như mấy con nữ quỷ giả vờ la lên cầu cứu, đợi người khác đến cứu liền ra tay
hãm hại người ta.
Cô cảm thấy Du Thanh Vi hẳn là sẽ không có việc gì, nhưng là cô vẫn có chút lo lắng, lỡ như có việc gì thì sao đây? Cô
vội vàng chạy về phía thôn Liễu Bình cứu viện.
Con gấu đen bị Lộ
Vô Quy đánh đến chết khiếp nghe thấy tiếng kêu cứu của Du Thanh Vi, nó
làm sao có thể để cho Lộ Vô Quy đi cứu người được. Nó gào rống một
tiếng, hình thể nháy mắt bạo trướng thành một quả đồi nhỏ, điên cuồng
lao về phía Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy cảm thấy khí thế của con gấu yêu đột nhiên tăng vọt, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy nó cư nhiên dám
thiêu đốt tinh huyết để kích phát toàn bộ tiềm lực đánh về phía cô. Thế
công của gấu yêu vừa nhanh vừa mạnh, chỉ chớp mắt liền đến trước mặt Lộ
Vô Quy, tay gấu to như cái quạt hương bồ tát vào đầu cô.
Lộ Vô Quy vung lên thước phép Lượng Thiên đánh về phía móng vuốt của gấu yêu.
Gấu yêu không dám cứng đối cứng với thước phép Lượng Thiên, móng vuốt hạ xuống cào về phía ngực của Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy nghiêng người né tránh, tiếp tục vung thước phép Lượng Thiên
cùng gấu yêu đánh thành một đoàn. Cô nghĩ thầm: "Thiệt là mệt chết với
mày." La bàn định tinh trên người Du Thanh Vi còn chưa bị phá, cô lập
tức an tâm đối phó với con gấu yêu đạo hạnh cao thâm.
Ngay sau
khi Du Thanh Vi hô lên: "Ông nội, cứu mạng a!" thì sương đen đã hoàn
toàn bao phủ mảnh đất kết giới ở đầu thôn Liễu Bình.
Đại Bạch là
một cái giao long, cư nhiên bị một con rắn yêu chưa hóa giao đè đầu
đánh, nó tức khắc nổi giận! Này không phải là chuyện đánh nhau chết sống hay là lúc nổi tính tình, này là việc liên quan đến sĩ diện của giao
long a! Nó phát ra tiếng rồng ngâm gầm gừ, kích phát phong lôi chi lực
có được từ việc độ thiên kiếp, xòe ra móng vuốt bổ nhào vào trên người
Thường Tam cào tróc vảy rắn của hắn. Vảy rắn vừa bị bóc ra nó liền vươn
móng vuốt vào cào thịt bên trong!
Thường Tam đau đến phát cuồng,
quay đầu táp về phía cổ của Đại Bạch, ý đồ muốn đem con giao long Yêu
Linh này hút vào trong bụng. Thế nhưng miệng của hắn vừa táp vào Đại
Bạch liền bị lôi lực trên người Đại Bạch làm cho răng nọc suýt tan chảy
hết, miệng rắn cũng bị giật cho tê rần. Hắn dùng thân rắn cuốn lấy Đại
Bạch, mà Đại Bạch cũng chẳng nhỏ hơn hắn bao nhiêu, nó là Yêu Linh,
không cần hô hấp, có siết cũng không siết chết được, một rắn một giao
chỉ có thể quấn thành một đoàn, ngươi xoắn ta, ta siết ngươi, kết quả
không biết là ai đang muốn lặc chết ai! Đại Bạch thế nhưng còn có móng
vuốt, một vuốt cào xuống có thể kéo ra một mảnh huyết nhục.
Thường Tam phẫn nộ đến độ mắt rắn đỏ bừng.
Nếu năm đó hắn không bị Du Đạo Pháp chém cụt đuôi rắn, thì bằng vào mấy năm nay hắn nuốt vào Yêu Linh, yêu đan cũng đủ để cho hắn mọc ra móng vuốt
và sừng hóa thành giao long rồi, nào có thể ăn mệt với con giao long
này. Hiện tại hắn đang bị lôi lực trên người Đại Bạch giật đến toàn thân tê dại.
Thường Tam phát ra một tiếng xà rống nghẹn ngào, hắn co
rút thân mình lại hóa thành một con rắn đường kính chừng một thước chui
ra khỏi vòng siết của Đại Bạch, sau đó đột nhiên dùng đầu rắn hung hăng
húc vào cổ Đại Bạch một cái, đâm cho Đại Bạch lộn mèo hét mấy vòng ở
trên không trung. Đại Bạch lắc lắc cái cổ, tiếp tục nhào vào đánh Thường Tam.
Mắt rắn của Thường Tam co lại bộc phát ra hai luồng tinh
quang, miệng rắn mở lớn lộ ra răng nọc sắc bén, hắn phát ra tiếng "xì
xì...." rồi phun ra một đám khói độc màu xanh lục. Khói độc phóng ra
ngoài, hướng về Đại bạch cuốn tới.
Đại Bạch hơi hoảng hốt, thân
mình giao long giật bắn lên trốn ra xa. Ngay sau đó nó nhận ra chỉ là
khói độc liền uốn éo đầu, phun một quả lôi cầu về phía Thường Tam, còn
gào với theo tỏ ra giận dữ!
Thường Tam cũng giật bắn thân mình
tránh thoát quả lôi cầu rồi hóa thành một con rắn hình thể khổng lồ phác giết về phía Đại Bạch.
Đại Bạch đánh một hồi, càng đánh càng tự tin, không chút yếu thế nhào tới, ý đồ một lần nữa siết lấy Thường Tam giật điện hắn.
Thường Tam không nghĩ cùng con giao long mình mẩy đầy điện này quấn lên, hắn
hung hăng mắng bằng tiếng người: "Mày con mẹ nó là giống cái à! Có sĩ
diện không hả? Mày quấn lấy ông tính đẻ trứng hay gì!"
Đại Bạch sửng sốt một lúc!
Ngay lúc nó ngây người mất mấy giây, Thường Tam đột nhiên vung lên thân mình giống như một sợi roi da hung hăng quất vào người Đại Bạch, quất cho
Đại Bạch gào lên thảm thiết, lộn mèo quay cuồng bay trong không trung.
Này không phải là nó tự bay, mà là bị người quất bay.
Thường Tam
thực hiện được kế nhiễu địch, một kích liền đắc thủ, hắn đang muốn lợi
dụng cơ hội Đại Bạch bị hắn đánh cho thương nặng nhào lên đớp lấy Đại
Bạch rồi nuốt vào bụng, nhưng sau đó hắn mới phát hiện – – con giao long Yêu Linh ngu xuẩn này bị hắn đánh cho bay quá cao, quá xa, hắn với
không tới.
Thường Tam dựng đứng thân rắn, ngẩng đầu trơ mắt nhìn
con giao long Yêu Linh ngu xuẩn tán thành một đoàn sương trắng phiếm
huyết quang nhàn nhạt trên không trung. Đoàn sương trắng phiếm huyết
quang bao bọc lấy mười mấy giọt giao long tinh huyết ánh vàng rực rỡ và
một viên giao long yêu đan tản ra long khí, trong yêu đan còn có linh
quang xanh biếc xẹt qua.
Nhưng hắn không thể nào bay lên trời ăn con Yêu Linh vừa bị đánh tan này, cũng vô pháp cướp đi giao long yêu đan.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn con giao long ngu xuẩn kia ngưng tụ lại thân
mình trên không trung, sau đó há mồm gào vào mặt hắn rồi quay đầu bỏ
chạy về phía thôn Liễu Bình.
Lúc Đại Bạch bay về phía thôn Liễu
Bình thì bay ngang qua sườn dốc nơi Lộ Vô Quy đang đánh thành một đoàn
với con gấu yêu, nó hướng Lộ Vô Quy gào lên một tiếng.
Lộ Vô Quy ngẩng đầu nhìn lên, thấy vậy liền bỏ qua gấu yêu cắm đầu chạy như điên về phía thôn Liễu Bình.
Thường Tam lập tức hiểu được, con giao long này đã bị thương!
Thần kinh của hắn căng lên, nhìn chằm con giao long đang chạy trốn về thôn Liễu Bình, bắt đầu đuổi theo.
Lộ Vô Quy chạy vài bước, suy nghĩ một chút rồi quyết định giết hồi mã
thương con gấu yêu đã sức cùng lực kiệt không đánh đấm gì nổi kia. Cô
cảm thấy vẫn là nên đánh chết nó không để cho nó nghỉ ngơi lại sức mới
tốt. Đại Bạch bị đánh thì cũng đã bị đánh rồi, dù sao đánh không lại thì cậu ấy vẫn có thể bay trên trời trốn nha.
Đại Bạch vừa bay vào
trong thôn Liễu Bình thì sực nhớ ra ở đây có pháp trận phong thủy, nó
vội vàng thắng lại tung mình bay lơ lửng trên cao không dám bay lung
tung.
Thường Tam nhìn chằm chằm thân ảnh của Đại Bạch rồi chui đầu vào thôn Liễu Bình,
Hắn vừa vào thôn liền thấy trên đường nằm đầy thi thể. Toàn bộ thủ hạ mà
hắn mang đến đều đã chết sạch ở vòng kết giới 300 mét này!
Thường tam dựng đứng thân rắn cao gần ba tầng lầu, ánh mắt lãnh lệ nhìn xuống
thôn Liễu Bình, đánh giá đoàn sương âm đang bao phủ toàn thôn. Bị pháp
trận và sương âm che lấp nên hắn không thể nào thấy rõ ràng được tình
huống trong thôn, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra một ít manh mối.
Cách
cổng thôn khoảng 200 mét, Du Thanh Vi cầm quạt xếp đứng thẳng, khóe
miệng ngậm cười mang theo trào phúng nhìn Thường Tam, nàng lạnh lùng
nói: "Muốn nối lại đuôi rắn để hóa giao đúng không? Được nha, tới đường
Âm đi, tôi chờ ông!" Nàng nói xong liền ngẩng đầu nhìn lên không trung
nơi Đại Bạch đang bay lơ lửng không dám đáp xuống đất, nói: "Đại Bạch
lại đây, chúng ta đi âm mộ."
Đại Bạch chớp chớp mắt, thu mình
biến thành một con giao long Yêu Linh kích thước chừng hơn một thước,
nhanh nhẹn nhảy đến trên người Du Thanh Vi, trốn vào xương sống của
nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT