Du Thanh Vi đối với việc Lộ Vô Quy thay đổi từ tính trẻ con bồng bột biến thành tiểu nữ vương cao lãnh nội liễm khí thế mười phần có chút không quá thích ứng. Nàng nghĩ Lộ Vô Quy chắc chỉ có thể duy trì được hai ngày là cùng, với lại bộ dáng này cũng sẽ có lợi cho em ấy hơn khi giao tiếp với người ngoài nên cũng khó mà phản đối cái gì. Nàng có chút mất mát nhưng lại không biết mất mát chỗ nào. Nàng nhìn Lộ Vô Quy đang ngồi bên cạnh mình không có gì quá khác so với ngày thường, cái chói mắt duy nhất chính là bộ váy mà em ấy đang mặc. Nàng nói với Phạm đại sư: "Phạm đại sư, chị làm thêm cho em ấy một, hai bộ tây trang gì đó nha."

Phạm đại sư đồng ý, sau đó tiếp tục cùng Du Thanh Vi thảo luận về kiểu dáng quần áo và định hình phong cách này nọ cho Lộ Vô Quy, hai người vẫn luôn thảo luận tới giờ cơm mới ngừng.

Du Thanh Vi ở nhà Phạm đại sư dùng xong cơm chiều mới trở về.

Du Thanh Vi vẫn luôn chú ý hành động của Lộ Vô Quy, nàng phát hiện Lộ Vô Quy trước sau như một trầm mặc, cực ít nói chuyện, dáng ngồi cũng thực tiêu chuẩn, cứ mười lăm phút sẽ lại đổi dáng ngồi một lần.

Du Thanh Vi lái xe ra khỏi sân nhà Phạm đại sư liền không nhịn được nữa, nói: "Em cứ tự nhiên một chút, tùy ý một chút, chỉ cần lúc mặc váy không để lộ hàng là được rồi." Nếu nàng biết hiệu quả "tốt" tới nỗi này thì nàng nhất định chỉ nói một câu như trên thôi, tuyệt không nhiều lời, tuyệt không dạy dỗ làm gì!

Lộ Vô Quy khó hiểu nhìn Du Thanh Vi, cô không rõ phải tự nhiên và tùy ý là như thế nào. Cô hỏi: "Em bây giờ nhìn rất mất tự nhiên và không tùy ý hả?"

Du Thanh Vi: "...." Nàng thầm than một tiếng, đáp: "Thôi, em cứ coi như là chị chưa nói gì đi."

Nàng buồn bực lái xe về nhà, rửa mặt sớm lên giường đi ngủ.

Lộ Vô Quy nhìn ra Du Thanh Vi đang cảm thấy khó chịu, cô rất thức thời không lảng vảng trước mặt Du Thanh Vi. Cô đi đến thư phòng nhỏ, lấy dao khắc bắt đầu công cuộc điêu khắc khối ngọc mà Quý Lưu Quân đưa tới. Cô đã từng khắc quỷ bài, khắc qua vật liệu bằng gỗ nhưng chưa khắc ngọc bao giờ. Cô cũng không có công cụ để điêu khắc ngọc, chỉ có một cái dao khắc duy nhất. Lộ Vô Quy đem bẩm sinh nguyên khí rót vào trong dao khắc, dùng dao gọt bớt từng chút một lớp đá bao bọc bên ngoài, lộ ra khối ngọc bên trong. Cả khối ngọc màu sắc không đồng đều, hoa văn do thiên nhiên tạo thành chủ yếu tập trung ở mặt trên, Nhưng mà khối ngọc này thực không tồi, màu sắc bên trong cực kì đẹp, cơ hồ không có một sắc màu nào sai lệch.

Gọt bỏ lớp đá bao bọc bên ngoài thì khối ngọc chỉ còn to bằng phân nửa lúc đầu, nhưng mà cũng rất lớn.

Cô đem những phần ngọc màu sắc không thuần, linh khí hỗn tạp bao bên ngoài cắt bỏ, khối ngọc hiện tại chỉ còn lớn bằng hai bàn tay, tròn tròn và dày khoảng bốn tấc*. Dưới rộng trên hẹp, ở giữa còn có lỗ nhỏ lồi lõm do bị khoét bỏ bớt tạp chất tạo thành. Khối ngọc lớn như vậy, nếu khắc thành cái Li Long Bát Quái bàn giống như lúc trước của cô thì sẽ lãng phí rất nhiều ngọc. Điêu khắc loại linh vật chứa lực lượng linh khí do trời đất tạo thành thì phải xem vật liệu được dùng để khắc, nếu không quan tâm đến vật liệu dùng để khắc thì linh khí sẽ phân bố theo hình giàn dáo đi xuống, thực dễ dàng phá hư linh khí bên trong, đồ vật khắc ra tới cũng sẽ trở thành vật chết không có linh tính.

*1 tấc theo đơn vị đo của TQ là bằng 3,3 cm.

Cô muốn đem khối ngọc này khắc thành một trận bàn để cho Đại Bạch tu hành cư trú, cần thiết phải suy xét đến tính tuần hoàn của linh khí, nếu không thì đến khi Đại Bạch đem linh khí trong khối ngọc này hút sạch sẽ thì khối ngọc cũng chỉ có thể vứt đi thôi. Cô cần phải đem khối ngọc này khắc thành trận bàn có thể tụ hội linh khí của trời đất, tẩm bổ cho cả khối ngọc lẫn Đại Bạch cư trú trong khối ngọc, tốt nhất còn phải khắc thêm một con rồng ở phía trên, Đại Bạch sẽ bám vào hình rồng kia, cái này gọi là nắn pháp thân, cùng một đạo lý với việc chùa miếu cung phụng những bức tượng của Thần Phật vậy.

Đủ loại suy xét làm cho Lộ Vô Quy không dễ dàng động dao, cô nhìn chằm chằm khối ngọc trong tay, cân nhắc kết cấu này nọ, cố gắng tìm ra một hướng tốt nhất để khắc mà không sai phạm dù chỉ một dao.

Lúc Du Thanh Vi tỉnh ngủ liền nhìn thấy Lộ Vô Quy đang ngồi trầm tư bên bàn sách nhìn chằm chằm vào khối ngọc bích quang lưu chuyển. Trên bàn chất đầy đá vụn và những mảnh ngọc thừa. Những mảnh ngọc thừa này có rất nhiều mảnh có phẩm chất không tồi, đem đi gia công một chút là có thể làm ra một ít mặt ngọc để nạm vào nhẫn hoặc dây chuyền. Còn những lớp vỏ đá và ngọc tàn phế phẩm thì chỉ có thể vứt hết. Nàng đau lòng mà run rẩy mi mắt, tâm nói: "Đứa nhỏ phá của này." Nàng biết Lộ Vô Quy muốn khắc mệnh bàn nên cũng không dám quấy rầy em ấy, liền thư phòng nhỏ cũng không bước vào, lẳng lặng đi vào phòng tắm.

Nàng rửa mặt đánh răng xong, đi xuống phòng khách dưới lầu thì thấy Đường Viễn đang ở đó chờ nàng, hỏi qua mới biết Đường Viễn đã về từ giờ Tý tối qua.

Nàng ăn qua cơm sáng rồi cùng Đường Viễn đi đến thư phòng lớn.

Đường Viễn lấy ra mười khối lệnh bài lạnh lẽo đến thấu xương đưa cho nàng. Lệnh bài này cầm trên tay vừa nặng vừa lạnh vừa cứng, vừa nhìn liền biết không phải là vật thuộc về dương gian địa giới. Lệnh bài này lớn chừng một bàn tay, thuần một màu đen, điêu khắc một loại ám vân hình bản đồ, bên trên còn có quỷ văn viết hai chữ "Tuần Sai", nàng lật lại mặt phía sau, chỉ thấy phía sau có khắc dòng chữ chìm là "Châu Thành Hoàng Phủ", còn dòng chữ nổi lên là "Thuộc Châu Thành Hoàng Phủ".

Du Thanh Vi hiểu rõ, đây là là mười danh ngạch Tuần Sai mà Thành Hoàng gia cho nàng. Nàng không nghĩ ông ấy sẽ cho nàng nhiều danh ngạch như vậy.

Theo nàng được biết, Tuần Sai và Âm Sai cũng chia ra làm rất nhiều loại, loại được nhiều biết đến thường là sứ giả câu hồn, ngưu đầu mã diện, hắc bạch vô thường. Sứ giả câu hồn là người đặc biệt chuyên phụ trách tới câu hồn những người đã hết thọ dương, còn Tuần Sai thì sẽ tương đương với cảnh sát ở dương gian.

Những khối lệnh bài này không chỉ là lệnh bài thân phận, nó còn là kiện pháp khí của Âm Ty, Tuần Sai đeo khối lệnh bài này sẽ giúp ngăn trở những pháp trận, pháp khí của dương gian, giúp Tuần Sai có thể ra vào những nơi mà quỷ bình thường không thể ra vào được. Bằng không thì tới những chỗ có pháp trận này nọ, Tuần Sai nếu tới cửa cũng không vào được thì làm sao bắt người đây?

Du Thanh Vi hỏi: "Khối lệnh bài Tuần Sai này có thể quản hạt trong phạm vi bao lớn?"

Đường Viễn đáp: "Thành Hoàng gia nói có thể quản trong toàn bộ địa giới của một châu, mà địa giới của một châu sẽ được chia theo thời cổ chứ không phải chia theo thành thị hiện giờ của chúng ta." Anh nói xong liền lật qua mặt kia của lệnh bài, giơ lên khối bản đồ được khắc trên đó cho Du Thanh Vi xem, giải thích cho nàng nghe đó là những khối địa giới nào trên dương gian.

Du Thanh Vi nghe xong có điểm ngây ngốc: Châu Thành Hoàng quản địa giới còn lớn hơn cả một cái tỉnh so với địa giới trên dương gian a! Vậy mà lúc trước nàng cứ phân chia theo cấp bậc thị trưởng* cho ông ấy!



*Thị trưởng: người đứng đầu của một thành phố. Du Thanh Vi hiểu nhầm Thành Hoàng cai quản một châu thì chắc chỉ là cỡ một thị trưởng thôi. Nhưng thực ra thì Thành Hoàng phải hơn cả Tỉnh Trưởng mới đúng. Một tỉnh của TQ cực kì lớn, trong một tỉnh đó sẽ có rất nhiều thành phố lớn nữa. Bởi vậy các đạo hữu có thể tưởng tượng được Thành Hoàng làm quan to tới cỡ nào nha. :D

Đường Viễn nhìn ra Du Thanh Vi đang nghĩ gì, anh nói: "Thời Huỳnh Đế*, thiên hạ chia làm chín châu. Này địa giới ở Âm Ty phân chia còn sớm hơn cả thời đó, mặc kệ địa giới ở dương gian thay đổi như thế nào thì địa giới ở Âm Ty vẫn sẽ không đổi." Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hơn nữa cấp bậc Thành Hoàng ở Âm Ty đều chia theo kinh, châu, phủ, huyện. Một châu Thành Hoàng tương đương với đại quan của cả một tỉnh."

*Huỳnh Đế: Huỳnh Đế là một trong Ngũ Đế của TQ cổ. Ngũ đế hay còn gọi là Ngũ thiên đế, theo Đạo giáo và tín ngưỡng Trung Quốc thì đây là 5 vị thần trên Thiên đình. Ngũ đế lần lượt là Thanh Đế, Huỳnh Đế, Bạch Đế, Xích Đế và Hắc Đế. Ngũ đế tiếp nối thời đại Tam Hoàng, có công khai hóa, giúp dân tộc TQ thoát khỏi tình trạng sơ khai, biết dùng lửa, làm quần áo, trồng trọt săn bắt, có chữ viết

Du Thanh Vi: "...." Cái đùi của Thành Hoàng gia gia so với suy nghĩ của nàng còn muốn thô hơn!

Đường Viễn nói tiếp: "Người thống lĩnh Tuần Sai là Khôi Tử Tuyển!"

Du Thanh Vi ngạc nhiên kêu lên: "Cái gì? Khôi Tử Tuyển?" Nàng suy nghĩ một lúc, Khôi Tử Tuyển thật sự có khả năng này nha! Thành Hoàng gia đích thân tuyển chọn, Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài có thể coi như quen thuộc khối địa giới này. Thành Hoàng gia nếu muốn sớm khôi phục trật tự thì nhất định sẽ trọng dụng hai người đó. Nàng gật gật đầu, nói: "Cũng đúng, hai cô ả rất thích hợp."

Đường Viễn lấy một khối lệnh bài, đem quỷ lực của bản thân rót vào trong đó đánh dấu rồi cất vào trong túi.

Du Thanh Vi có chút xúc động. Đường Viễn hiện tại đã là Quỷ Vương, có tầng quan hệ với Lộ Vô Quy và Thành Hoàng gia, vị trí trống cũng còn rất nhiều, anh ấy nếu muốn một chức quan nhỏ ở bên cạnh Thành Hoàng cũng thực dễ dàng. Nhưng bây giờ anh ấy lại chỉ chọn làm một cái Tuần Sai nho nhỏ, hiển nhiên là vì muốn lưu lại trợ giúp nàng. Nàng gọi: "Anh Đường."

Đường Viễn nhìn vẻ mặt bị cảm động của Du Thanh Vi, anh nói: "Tôi cũng không phải vì em đâu, thù của ông nội còn chưa báo, lòng tôi không vượt qua được. Tôi và Khôi Tử Tuyển đã ước định với nhau để cô ả hỗ trợ chúng ta tìm kiếm Thường Tam. Cô ả đã đem mạng lưới tin tức trải rộng ra ngoài, chỉ cần Thường Tam còn hoạt động ở khối địa giới này thì nhất định có thể bắt được tung tích của hắn. Con cháu của Lý Thái Hưng đều sinh ra ở địa giới này, mặc kệ bọn hắn có đi bao xa thì sau khi chết vẫn phải trở về âm miếu ở đây. Con cháu của Lý Thái Hưng nếu còn ở cùng một chỗ hoặc có lui tới với nhau, một người sinh ra ở khối địa giới này chết đi thì chúng ta nhất định có thể thông qua đó tìm được bọn hắn."

Du Thanh Vi hỏi: "Lý Thái Hưng như thế nào rồi? Lão ta mưu đồ âm miếu cấu kết với Bạch Thái Hoán, Thành Hoàng sẽ không xử nhẹ tội cho lão chứ?"

Đường Viễn đáp: "Đánh vào khổ lao làm quỷ nô, vĩnh thế không được siêu sinh. Tội của lão rất nặng, không chỉ có việc cấu kết với Bạch Thái Hoán mưu đồ âm miếu, mà việc dùng thiên lôi tru sát Tiểu Lộ cũng đã là trọng tội rồi; dẫn thiên lôi là một trọng tội, vì dẫn thiên lôi mà làm cho đất đai và động vật thực vật quanh đó trăm năm không hồi phục được sinh cơ là thêm một tội nữa, giết Tiểu Lộ là tội thứ ba, ba tội này thôi cũng đã đủ để phán lão vĩnh thế không được siêu sinh, vĩnh thế làm quỷ nô, không cần xét xử, không được tha thứ, không được cứu chuộc."

Du Thanh Vi nghe xong chỉ có thể im lặng, trong lúc nhất thời nàng không suy nghĩ được gì nữa. Nàng và Lý gia có thù diệt môn, nhưng nàng lại không hận Lý gia. Hận là một loại cảm xúc tiêu cực mãnh liệt, người của Lý gia và Bạch gia không đáng để cho nàng phải hận, cái duy nhất nàng cần chính là đòi lại nợ máu mà nhà bọn hắn thiếu nàng. Đòi lại nợ, chấm dứt huyết thù, chỉ thế mà thôi.

Người của Lý gia chạy thoát, Thường Tam cũng chạy thoát, nhưng không sao, nàng chờ nổi. Nàng chỉ cần kinh doanh và phát triển thật tốt thế lực của bản thân, chỉ cần Du gia vẫn còn ở nơi này thì nàng vẫn có thể báo thù và đòi lại được nợ máu. Trừ khi người của Lý gia giống như những đại quỷ trong chùa Bảo An quỷ kia, bị trói buộc lại ở một nơi không đi đâu được, đời đời kiếp kiếp không thể trở về âm miếu. Nhưng nếu là như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc bọn hắn sẽ có kết cục vĩnh thế không được siêu sinh. Đại quỷ ở chùa Bảo An chiếm cứ phong thủy bảo địa, mưu cầu được thành Quỷ Tiên nhưng vẫn rơi vào kết cục mất đi nhân tính sa vào ác quỷ đạo, bị vây nhốt ở một góc.

Nàng có thể chờ nhưng người của Lý gia lại không chờ nổi, nàng có thể háo nhưng người của Lý gia thì không, nàng không vội nhưng người của Lý gia thì gấp nha.

Ngày tháng của Du Thanh Vi đột nhiên nhàn hạ lên.

Nhà nàng xảy ra nhiều chuyện như vậy, mẹ nàng cũng đã nhận rõ hiện thực, dẹp bỏ tâm tư bắt nàng thừa kế công ty của bà, hiện giờ bà đã xem Trang Hiểu Sanh như người nối nghiệp mà tay cầm tay dạy dỗ.

Chuyện ở đường Âm đã có Đường Viễn lo liệu, không cần nàng phải nhọc lòng; chuyện ở địa giới dương gian có hai cha con Long sư thúc, Tiết Nguyên Kiền và Đà gia chăm sóc, nàng mỗi tháng chỉ cần xem sổ sách, đến quý hoặc nửa năm thì ngồi chờ lấy tiền hoa hồng của địa giới nàng quản lý là được. Mọi chuyện làm ăn nàng chỉ cần chia theo cổ phần, phụ trách kiểm kê sổ sách tính toán rồi chia tiền là được, còn việc nó hoạt động như thế nào nàng không cần quản.

Lộ Vô Quy từ lúc bắt đầu khắc ngọc liền tiến vào trạng thái quên hết tất cả mọi thứ xung quanh. Bất cứ lúc nào Du Thanh Vi đi ngang qua cũng đều nhìn thấy Lộ Vô Quy tay trái cầm ngọc, tay phải cầm dao khắc, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào khối ngọc, rất nhiều thời điểm còn không thèm nhúc nhích, chỉ ngẫu nhiên sẽ dùng dao khắc trong tay khắc một đường theo quỹ đạo nào đó.

Phân chuyên chú kia làm cho Du Thanh Vi nhìn mà cảm khái không thôi, cũng không dám lại đi quấy rầy.

Nàng vốn dĩ còn lo lắng Lộ Vô Quy đùng một phát lập tức trưởng thành khiến cho nàng không có thời gian giảm xóc thích ứng, kết quả Lộ Vô Quy căn bản không thèm cho nàng thời gian thích ứng cái quái gì mà chui thẳng vào trong thư phòng nhỏ "bế quan".

Du Thanh Vi vốn dĩ còn rối rắm có nên để cho Lộ Vô Quy "trưởng thành" bồi nàng ngủ hay không, nếu bồi ngủ thì nàng có ngủ được ngon giấc hay không, kết quả gì cũng chưa thấy, mỗi đêm chỉ có một mình nàng ôm chăn đi ngủ, mỗi sáng tự mình ôm chăn tỉnh lại, nàng thật muốn biến thành khối ngọc kia để thu hút sự chú ý của Lộ Vô Quy một chút a.

Chuyện này làm cho nàng rất là bực bội, nàng thực muốn đi vào thư phòng nhỏ rống cho Lộ Vô Quy một câu: "Em khắc xong chưa hả?" Nhưng là nàng không dám nha! Một khối ngọc phỉ thúy đế vương to như vậy, lỡ như nàng quấy rầy đến Lộ Vô Quy, làm Lộ Vô Quy run tay khắc sai một cái thì nàng biết đi đầu tìm khối thứ hai để đền đây? Cho dù có người bán thì một khối ngọc lớn như vậy cũng mất mấy chục triệu rồi.

Lộ Vô Quy vùi đầu ở trong thư phòng hơn nửa tháng không bước ra ngoài, thậm chí tới dáng ngồi cũng chưa thay đổi. Sân sau của căn biệt thự kế bên đã xây xong nhà gỗ và vườn hoa, Sơn Tiêu, Hỏa Vũ, Tiểu Phi và Tiểu Hoàng đều đã dọn vào nhà mới, ngay cả Thành Hoàng cũng bắt đầu xây dựng Châu Thành Hoàng phủ mà Lộ Vô Quy vẫn chưa hoàn công.

Mỗi ngày Du Thanh Vi đều trộm tới nhìn mấy lần, tuy mỗi lần tới nhìn đều không thấy Lộ Vô Quy động dao khắc ngọc, nhưng qua một thời gian dài nàng vẫn nhìn ra được khối ngọc trong tay Lộ Vô Quy có biến hóa.



Lại qua thêm ba ngày, nàng đột nhiên phát hiện động tác điêu khắc ngọc của Lộ Vô Quy nhanh nhẹn hơn, dao khắc tung bay, khắc cho những mảnh vụn nhỏ rơi xuống rào rào, theo từng mảnh vụn ngọc rơi xuống, từng mảng hoa văn long lân bắt đầu hiện lên trên khối ngọc.

Du Thanh Vi nghĩ thầm: "Đây là tìm được linh cảm rồi sao?" Nàng không dám quấy rầy, chỉ đứng ở cửa phòng trong chốc lát rồi nhẹ tay nhẹ chân rời đi. Từ lúc Lộ Vô Quy bắt đầu khắc ngọc thì nàng càng ngày càng giống ăn trộm, đi về phòng ngủ của mình thôi mà cũng phải rón ra rón rén, bước chân cũng không dám bước quá nhanh.

Lại qua thêm bảy ngày nữa, sáng sớm Du Thanh Vi đang ở trong sân sau luyện công thì Đại Bạch từ trong xương sống của nàng bay ra, vèo một phát phóng lên phòng ngủ của nàng. Du Thanh Vi có chút sửng sốt, một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, nàng thầm nghĩ: "Lẽ nào tiểu muộn ngốc đã khắc ngọc xong rồi?" Nàng lập tức thu công đi lên lầu, đến thư phòng nhỏ thì thấy Lộ Vô Quy đang cầm thùng rác dọn dẹp những mảnh đá và ngọc vụn.

Tim Du Thanh Vi có chút run rẩy, nói: "Mấy mảnh ngọc vụn của ngọc phỉ thúy đế vương chỉ cần gia công một chút là có thể bán được không ít tiền đó." Nàng bước đến cầm lấy thùng rác trong tay Lộ Vô Quy, nói: "Em đừng dọn, để đó cho chị. Mấy mảnh ngọc vụn này đều có thể bán được tiền." Nàng nói xong, liếc mắt một cái liền thấy một khối ngọc được chạm trổ tinh xảo phát ra ánh sáng mông lung nhàn nhạt.

Một tòa ngọc có khắc hình Li Long dày chừng 15cm, đường kính khoảng 20cm, Li Long được khắc vô cùng cứng cáp bên trên trận bàn. Li Long và trận bàn liền thể thành một khối, quang hoa nội liễm, mơ hồ còn có thể nghe thấy được tiếng rồng ngâm. Nàng nhìn tòa trận bàn Li Long này liền sinh ra một cỗ cảm giác như thể khí thế của núi sông đều tụ hội lại đây.

Nếu không phải Du Thanh Vi chính mắt nhìn thấy Lộ Vô Quy tốn hơn hai mươi ngày để điêu khắc một khối ngọc thành trận bàn này thì chắc nàng sẽ thật hoài nghi mà đặt câu hỏi: "Cái này là do em khắc thật sao?" Nàng cảm thấy với tay nghề điêu khắc như thế này thì Lộ Vô Quy có thể đạt đến cấp bậc đại sư. Nàng cho rằng Lộ Vô Quy sẽ khắc một cái trận bàn giống hệt như Li Long Bát Quái bàn lúc trước, nhưng khối trận bàn hiện tại này không có chút nào giống với Li Long Bát Quái bàn cũ cả. Li Long Bát Quái bàn cho nàng cảm giác đó là một kiện pháp khí, còn khối Li Long trận bàn này lại cho nàng cảm giác chỉ cần tìm một địa phương vùi nó vào, lấy linh khí của thiên địa sơn xuyên tẩm bổ cho nó thì không chừng còn có thể dưỡng ra được một con rồng thật sự.

Tốt thôi, bên trong xác thật có một con giao long Yêu Linh nha.

Nàng nhìn vẻ mặt Lộ Vô Quy có chút mệt mỏi, nói: "Mệt muốn chết rồi phải không, nghỉ một lát đi."

Lộ Vô Quy dùng sức "dạ" một tiếng, sau đó mới chợt nhớ ra mình phải rụt rè nội liễm, cô có chút ngượng ngùng nhìn nhìn Du Thanh Vi rồi nhẹ nhàng "dạ" một cái. Rụt rè một chút, nội liễm một chút, chín chắn một chút mới có thể quyến rũ được Du Thanh Vi nha.

Hai tiếng "dạ" trước và sau đều không giống nhau. Du Thanh Vi biểu tình cổ quái nhìn Lộ Vô Quy, nói: " 'Dạ' lại một tiếng cho đàng hoàng xem."

Lộ Vô Quy tứ bình bát ổn "dạ" một tiếng.

Du Thanh Vi nghĩ thầm: "Em vẫn cứ giống như lúc trước mà 'dạ' đi chứ. Chỉ có một chữ 'dạ' thôi mà cũng có thể nói được bất đồng hay thiệt!" Trong phòng ngủ của nàng không có nhang đèn, đành phải lôi kéo Lộ Vô Quy đi xuống lầu, trước làm một chén cơm cúng chan máu gà cho em ấy rồi kêu em ấy đi về phòng đả tọa nghỉ ngơi. Nàng đi đến thư phòng nhỏ thu dọn những mảnh ngọc vụn mà Lộ Vô Quy để lại, sau đó xử lý sổ sách tiền nong trong tháng. Lúc nàng trở lại thư phòng nhỏ một lần nữa thì không thấy Li Long trận bàn ở đâu, nàng sửng sốt gọi to: "Đại Bạch."

Trên trần nhà bỗng nhiên thò ra một cái đầu giao long cực lớn, đôi mắt nó trừng to nhìn Du Thanh Vi giống như đang hỏi: Kêu tôi làm cái gì nha?

Du Thanh Vi hỏi: "Li Long trận bàn của ngươi đâu rồi?"

Cái đầu giao long to bằng cái lốp xe hơi há miệng lè lưỡi ra, trên đầu lưỡi của nó chính là Li Long trận bàn mới được Lộ Vô Quy hoàn thành. Con rồng được điêu khắc trên trận bàn còn đang ôm lấy giao long nội đan của Đại Bạch.

Đại Bạch cho Du Thanh Vi nhìn thoáng qua Li Long trận bàn xong liền đem nó nuốt vào trong bụng, giấu đi.

Du Thanh Vi: "...." Nàng cho rằng Đại Bạch sẽ bám vào trong Li Long trận bàn, nhà nàng lại có thêm một món đồ gia truyền, không nghĩ tới con nhóc này cũng y hệt như Lộ Vô Quy lúc trước, đem trận bàn nuốt vào bụng trấn thân.

Nàng chọn lọc những mảnh ngọc ra, còn vỏ đá bên ngoài thì cho vào thùng rác. Đợi tới lúc nàng từ thư phòng nhỏ ra tới thì thấy Lộ Vô Quy đang ngồi ngay ngắn vắt chéo chân trên ghế, lưng thẳng tăm tắp – – nhắm mắt dưỡng thần. Nàng đi đến trước mặt tò mò đánh giá Lộ Vô Quy.

Lộ Vô Quy mở mắt ra nhìn nàng.

Du Thanh Vi hỏi: "Em làm gì vậy?"

Lộ Vô Quy đáp: "Nhập định nghỉ ngơi."

Du Thanh Vi hỏi: "Không ngồi đả tọa à?"

Lộ Vô Quy nói: "Em đổi tư thế rồi."

Du Thanh Vi: "...." Nàng thề nàng hứa nàng không bao giờ ghét bỏ dáng ngồi lộ hàng khi mặc váy của Lộ Vô Quy nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play