Trang Hiểu Sanh tự mình đưa Lộ Vô Quy trở về. Nàng sợ Lộ Vô Quy hướng Du Thanh Vi cầu hôn nháo ra chuyện gì nên không dám đi. Nàng đem xe dừng ở sân ngoài, theo sau Lộ Vô Quy cùng nhau bước vào nhà.
Tả Nhàn
đang ở trong phòng khách nói chuyện với dì Tiền, liếc mắt nhìn sang thì
thấy Lộ Vô Quy ôm theo một bó hoa hồng to đùng, Trang Hiểu Sanh đang
chậm rãi đi ở phía sau, bà không khỏi vui vẻ trêu ghẹo: "Nha, có người
tặng hoa cho Tiểu Quy Quy nhà chúng ta à?"
Lộ Vô Quy cười tủm tỉm đáp: "Con nhờ chị Hiểu Sanh chở con đi mua đó."
Trang Hiểu Sanh lau mồ hôi lạnh trên trán, thưa: "Con chào dì Tả." Chuyện Lộ
Vô Quy muốn cầu hôn Du Thanh Vi khiến cho nàng không biết nên nói gì với Tả Nhàn nữa.
Tả Nhàn thấy Trang Hiểu Sanh đến nhà chơi nên vô
cùng vui vẻ, bà nói: "Ít có dịp con chịu đến đây chơi, tối nay ngủ lại
đi đừng trở về." Bà nói xong liền nhờ dì Tiền dọn dẹp phòng ngủ dành cho khách để Trang Hiểu Sanh ngủ lại.
Du Thanh Vi đang ở thư phòng
cùng Tiết Nguyên Kiền xem lại tiến độ xây dựng miếu Thành Hoàng, nàng
nghe thấy phòng khách dưới lầu có tiếng trò chuyện nên đứng dậy đi ra
ngoài nhìn xuống thử.
Lộ Vô Quy thấy Du Thanh Vi đi ra đứng ở lan can lầu hai nhìn về phía mình thì vui đến rạo rực, cô nhanh chóng nhảy
lên lầu, ôm hoa, quỳ một gối xuống, tay trái cầm hoa tay phải cầm nhẫn,
nói: "Du Thanh Vi, gả cho em đi."
Du Thanh Vi: "...."
Tả Nhàn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai.
Trang Hiểu Sanh dùng tay che mắt lại, không nỡ nhìn thẳng.
Tiết Nguyên Kiền đi theo sau Du Thanh Vi ra tới thấy cảnh này cũng ngây ngẩn cả người.
Du Thanh Vi bị đứng hình mất một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần, nàng
vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt nhìn Lộ Vô Quy: "Trước khi cầu hôn
thì phải yêu đương đúng không? Mà trước khi yêu đường thì hai người phải thưởng thức lẫn nhau, thích lẫn nhau phải không nè? Trước đó nữa thì cả hai phải đang trong giai đoạn muốn đi tìm đối tượng yêu đương nha?"
Lộ Vô Quy "ừm" một tiếng, gật gật đầu.
Du Thanh Vi kéo Lộ Vô Quy đứng lên, nói: "Ngoan, đừng quậy nữa." Nàng nhận lấy bó hoa hồng Lộ Vô Quy vừa đưa rồi nói tiếp: "Để chị tìm một cái
bình đem hoa cắm vào, nhẫn thì em cất đi, không thôi lấy ra mang chơi
cũng được."
Lộ Vô Quy mờ mịt hỏi: "Em đây là bị cư tuyệt à?"
Du Thanh Vi hòa hoãn nói: "Tiểu muộn ngốc, hai người nếu muốn cưới nhau
thì tiền đề là phải có tình yêu với nhau, sau đó mới tiến tới hôn nhân,
cộng kết cả đời. Chị.... hai chúng ta tuy là nói đồng sinh cộng tử, sớm
chiều ở chung với nhau, nhưng này không phải là tình yêu." Nàng nghĩ
nghĩ rồi nói tiếp: "Ở trong mắt của chị, tình yêu chính là một loại lực
hấp dẫn, còn có cảm giác tim đập thình thịch khi ở gần đối phương, nói
thực ra thì, chị đối với em....không hề có cảm giác đó. Em làm chị cảm
thấy yên tâm, cảm thấy có thể dựa vào, nhưng trước sau thì giữa hai
chúng ta vẫn còn thiếu một chút gì đó."
Lộ Vô Quy hỏi: "Thiếu cảm giác tim đập thình thịch và lực hấp dẫn sao?"
Du Thanh Vi gật đầu, đáp: "Em vẫn còn là một đứa nhỏ, chuyện yêu đương,
lập gia đình là chuyện của người trưởng thành. Tiểu muộn ngốc, chị chiếu cố em, em bảo vệ chị, cho chị một chỗ dựa, nhưng mà, tình yêu và hôn
nhân không phải chỉ có những điều đó."
Lộ Vô Quy nhìn Du Thanh Vi rồi nhìn sang Trang Hiểu Sanh, cô ngẫm nghĩ lại lời nói lúc nãy của
Trang Hiểu Sanh, sau đó lại suy nghĩ đến lời Du Thanh Vi vừa nói, thật
là mờ mịt. Cô cảm thấy cô cùng Du Thanh Vi đã sinh hoạt cùng một chỗ với nhau, chết cũng chôn cùng một cái mồ thì nên ở bên nhau mới đúng.
Du Thanh Vi thở dài, nói: "Tiểu muộn ngốc, Hứa gia gia kêu chị chăm sóc
cho em, chị cũng đã đáp ứng ông ấy, nhưng mà chỉ là chăm sóc chứ không
phải kết hôn, giống như cha mẹ chăm sóc cho con cái, chị gái chăm sóc
cho em gái vậy, đây đều gọi là sự chăm sóc."
Lộ Vô Quy nhìn chiếc nhẫn đang cầm trên tay, lại nhìn nhìn Du Thanh Vi và Trang Hiểu Sanh,
cô nhớ tới bộ dáng khi yêu đương lúc trước của hai vợ chồng Trang Phú
Khánh, lại nghĩ tới những cảnh trong TV mà cô xem được lúc ở bên nhà của Tả Tiểu Thứ, sau đó tiếp tục quay lại nhìn Du Thanh Vi, vừa hoang mang
vừa mê man.
Du Thanh Vi nhìn khuôn mặt Lộ Vô Quy mang theo hoang
mang và mê man, nhớ lại chuyện tối hôm qua Lộ Vô Quy giúp cô hành khí
lưu thông máu. Từ đầu đến cuối, nàng không hề nhìn thấy được chút dục
vọng nào trong mắt Lộ Vô Quy. Tất cả những việc mà Lộ Vô Quy làm với
nàng đều thoạt nhìn giống như một đứa nhỏ cố tình bắt chước làm theo thế giới của người trưởng thành vậy. Lộ Vô Quy quá nhỏ, dù cho em ấy có lợi hại bao nhiêu, có sống rất nhiều rất nhiều năm đi chăng nữa, nhưng rốt
cuộc suy nghĩ của em ấy vẫn là một đứa trẻ, không thể nào so sánh được
với thọ mệnh và lịch duyệt mà em ấy đã từng trải qua.
Lộ Vô Quy
lại nhìn về phía Du Thanh Vi một lần nữa, ở trong mắt Du Thanh Vi cô
không hề nhìn thấy được ánh mắt giống như khi Tả Nhàn nhìn Du Kính Diệu, không hề nhìn thấy được ánh mắt mà Trần Vũ dùng để nhìn Trang Hiểu
Sanh, giờ phút này, ánh mắt mà Du Thanh Vi nhìn cô giống hệt ánh mắt khi chị Hiểu Sanh nhìn cô vậy. Cô "ờm" một tiếng, đem nhẫn cầu hôn cất đi.
Du Thanh Vi nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài. Nàng sờ sờ trán của mình, cư nhiên ra một đống mồ hôi lạnh.
Trang Hiểu Sanh lo lắng gọi: "Nhị Nha. Em không sao chứ?"
Lộ Vô Quy lắc đầu.
Đại Bạch từ trong xương sống của Du Thanh Vi chui ra, mắt trợn trắng liếc Lộ Vô Quy mấy cái.
Trong đầu Lộ Vô Quy vang lên giọng nói của Đại Bạch: "Cậu lại không phải
người, không có thất tình lục dục, nếu dư thừa tinh lực quá thì đi ngủ
một giấc luyện công đi kìa."
Lộ Vô Quy không phục mắng lại: "Tôi
cũng biết vui vẻ, cũng biết buồn bã, ai chọc tới tôi thì tôi cũng sẽ tức giận, khi bị người đánh chết tôi cũng có oán hận nữa. Hỉ, nộ, oán, hận
cũng là thất tình lục dục chứ bộ."
Đại Bạch lại trợn trắng mắt
liếc Lộ Vô Quy, ném lại một câu: "Cái vật còn sống nào mà chẳng có những cảm xúc này kia chứ, cậu cũng có phải là vật chết vô tri chưa được khai linh trí đâu à." rồi chui vào trong xương sống của Du Thanh Vi.
Lộ Vô Quy bị Đại Bạch dùng ngôn ngữ đấm cho nghẹn họng, cô cảm thấy Đại
Bạch đây là tới để bỏ đá xuống giếng a. Cô hầm hừ đi trở về thư phòng.
Du Thanh Vi đi đến trước cửa thư phòng nhìn vào, thấy Lộ Vô Quy đang ngồi ở kia chu mỏ giận dỗi, nàng thở dài một hơi rồi xoay người đi tìm Trang
Hiểu Sanh. Lộ Vô Quy đối xử với nàng có tốt không? Vì nàng mà mệnh cũng
sẵn sàng buông bỏ. Lộ Vô Quy có để tâm đến nàng không? Ở trước mặt nàng, tới Đại Bạch cùng một ổ lớn lên với Lộ Vô Quy còn phải bị xếp ra rìa
nữa là. Quan hệ của hai nàng không gần gũi sao? Cả người nàng đều bị Lộ
Vô Quy xem sạch sờ quang, tới cái mông còn bị Lộ Vô Quy đóng dấu ấn
riêng nữa kìa. Nhưng là, thiếu một chút chính là thiếu một chút.
Cũng may Trang Hiểu Sanh không phải là người không nói lý lẽ, việc này cũng làm cho Du Thanh Vi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trang Hiểu Sanh hỏi thăm Du Thanh Vi, biết Lộ Vô Quy không có việc gì mới nói: "Không có việc gì là được rồi, tôi phải về đây."
Du Thanh Vi tiễn Trang Hiểu Sanh đến cửa, chờ chị ấy lái xe đi rồi mới quay trở lại phòng khách.
Tả Nhàn nói với Du Thanh Vi: "Tiểu Quy Quy chỉ là một đứa nhỏ, con bé
không hiểu chuyện thì con dạy cho con bé, đừng để con bé hiểu lầm cái
gì."
Du Thanh Vi đồng ý. Nhưng mà trên thực tế, nàng cũng không biết nên dạy Lộ Vô Quy như thế nào nữa.
Lúc nàng chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy Lộ Vô Quy vẫn còn đang ngồi sau bàn làm việc suy nghĩ gì đó, không nhúc nhích. Nàng muốn kêu Lộ Vô Quy đi ngủ
nhưng lại nhớ tới chuyện Lộ Vô Quy cầu hôn lúc nãy và chuyện Lộ Vô Quy
không cần ngủ. Nàng suy đi nghĩ lại, cảm thấy nếu bản thân không có tình cảm với Lộ Vô Quy thì nên giữ khoảng cách một chút sẽ tốt hơn. Nàng leo lên giường xếp bằng ngồi đả tọa. Do nàng không biết hành khí nên chỉ có thể thổ nạp trong khoảng một canh giờ rồi chìm vào giấc ngủ.
Nàng chỉnh đồng hồ báo thức vào lúc 6 giờ sáng hôm sau để đến trong sân tiếp tục đả tọa.
Lộ Vô Quy thì đi tầng hầm cúng nhang đèn cho Quỷ Đế, sẵn tiện cúng luôn
cho Thập Tửu. Sau khi cúng xong, cô lấy chiếc nhẫn cầu hôn mà mình vừa
mua hôm qua ra, vừa nhìn vừa suy nghĩ đến chuyện "người quỷ thù đồ",
nghĩ đến việc mình không phải là người, nghĩ đến việc mình không hiểu
yêu đương là gì, cô loáng thoáng hiểu ra chút gì đó.
Thọ mệnh của con người ngắn ngủi chỉ có mấy chục năm, người hơn trăm tuổi cũng cực kì ít ỏi.
Thời gian trăm năm đối với cô và Đại Bạch tới nói chỉ như một giấc ngủ mà thôi.
Cô, chung quy không phải là người.
Buổi sáng hơn 10 giờ, Du Thanh Vi nhận được điện thoại của Quý Lưu Quân, nói rằng Lý Thái Hưng xuất hiện ở bên ngoài công trường xây dựng miếu Thành Hoàng.
Du Thanh Vi chấn kinh, hỏi: "Lý Thái Hưng? Không phải lão ta đã bỏ trốn rồi sao?"
Quý Lưu Quân nói: "Xuất hiện lại rồi, lão ta đến một mình."
Du Thanh Vi nói cảm ơn, nhanh chóng chạy xuống tầng hầm tìm Lộ Vô Quy đang ngồi xếp bằng trước bàn thờ Quỷ Đế, nói: "Tiểu muộn ngốc, chúng ta đến
miếu Thành Hoàng đi, Lý Thái Hưng xuất hiện rồi."
Lộ Vô Quy quay đầu nhìn lại Du Thanh Vi, "ờm" một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Du Thanh Vi thấy Lộ Vô Quy vẫn còn rầu rĩ nên lên tiếng hỏi: "Còn buồn sao? Em vẫn có thể xem chị như chị gái mà."
Lộ Vô Quy liếc mắt nhìn từ đầu đến chân Du Thanh Vi, nói thầm trong lòng:
"Em mới sẽ không muốn sờ sờ chị Hiểu Sanh, càng sẽ không thèm nhìn bộ
dáng trống trơn của chị Hiểu Sanh." Cô lại "ờm" một tiếng, không nói
thêm gì nữa.
Du Thanh Vi đi lên lầu lấy balo rồi nắm tay Lộ Vô
Quy đi ra xe. Sau khi lái xe ra khỏi nhà nàng mới lên tiếng: "Em nói thử xem, Lý Thái Hưng đã bỏ trốn mất dạng, chúng ta tốn biết bao nhiêu sức
lực vẫn không tìm được chút manh mối nào của lão, bây giờ tại sao lão ta lại đột nhiên trở về như vậy kia chứ?"
Lộ Vô Quy đáp: "Diêm Vương muốn người chết canh ba thì người không thể sống tới canh năm."
Du Thanh Vi nghe xong một câu không đầu không đuôi như vậy liền khó hiểu hỏi lại: "Có ý gì vậy?"
Lộ Vô Quy nói: "Diêm Vương là ở âm tào địa phủ, ở Quỷ Giới, người dương
gian thường hay nói Diêm Vương muốn người canh ba chết này đó, Diêm
Vương ở đây kỳ thật là Thành Hoàng. Thành Hoàng muốn bắt người, Bạch
Lĩnh Sơn chạy tới mấy vạn dặm ra cả nước ngoài cũng chỉ có thể ngoan
ngoãn trở về, Lý Thái Hưng càng chạy không thoát. Nếu lão không trở lại
thì Quỷ gia gia sẽ tác pháp câu hồn lão, đến lúc đó thừa dịp Quỷ Môn
Quan vừa mở liền ném lão xuống mười tám tầng địa ngục, lão có muốn khóc
cũng không có chỗ ngồi khóc nha."
Du Thanh Vi có chút ngoài ý muốn hỏi: "Thuật chết thay này nọ đều vô dụng sao?"
Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ, nói: "Lão không có khả năng dùng thuật chết thay cho
cả dòng họ nhà lão. Thuật chết thay sẽ che lấp thiên cơ, là thuật pháp
cửu tử nhất sinh, người thi thuật cần phải trả giá rất lớn, nhưng thành
công hay không thì khó mà nói được. Nếu không thành công thì sẽ chịu
phản phệ ngay, người tuyệt đối sống không quá ba ngày. Lý Thái Hưng chỉ
dùng thuật chết thay cho bản thân mình thì Quỷ gia gia mặc dù không
triệu được hồn lão trở về, thì cũng có thể thông qua huyết mạch của con
cháu và hậu đại lão cảm ứng truy tung rồi tìm bắt được lão thôi, đến lúc đó con cháu và hậu bối của lão đều sẽ chịu liên luy, vận khí và mệnh
khí đều sẽ bị hao tổn." Cô chốt lại một câu: "Lúc trước ông nội cũng
từng dùng thuật chết thay để cứu em, bản thân ông để lại một thân thương bệnh không nói, chính em cũng không thể sống quá mười chín tuổi, cuối
cùng đều rơi vào kết cục chết thảm."
Du Thanh Vi im lặng.
Nàng gặp được Lý Thái Hưng ở trong văn phòng tạm thời được xây dựng bên trong công trường.
Lúc nàng đến, mấy vị lão gia tử trong Hiệp Hội cùng mấy nhân tài mới nổi đã tới đông đủ, hơn hai mươi người ngồi bên trong văn phòng, đem căn phòng vốn dĩ không quá rộng rãi chen chật kín. Mấy nhân viên đi theo chỉ có
thể đứng chờ bên ngoài.
Nàng dắt tay Lộ Vô Quy trực tiếp đi vào, liếc mắt một cái liền thấy Lý Thái Hưng đang ngồi trên sofa.
Đã lâu không gặp nhưng khí sắc của Lý Thái Hưng vẫn tốt như trước, không hề có nửa điểm tiều tụy bất an do bị truy hồn đòi mạng.
Bức rèm được thả xuống, đèn bên trong phòng mở lên, Đường Viễn mang kính râm đứng canh giữ ở cửa.
Tiết Nguyên Kiền ngồi đối diện Lý Thái Hưng, không khí giữa hai người có điểm giương cung bạt kiếm.
Ban ngày ban mặt nên Thành Hoàng gia vẫn còn ở đường Âm, tất nhiên không thể có mặt ở chỗ này.
Tiết Nguyên Kiền nhìn thấy Du Thanh Vi đến liền đứng dậy nhường chỗ cho nàng.
Du Thanh Vi ngồi xuống vị trí mà Tiết Nguyên Kiền vừa nhường ra, hướng Lý
Thái Hưng cười nói: "Lý lão đã lâu không gặp nha." Nàng cười đến mềm nhẹ hòa khí, chỉ là một cái tiểu bối nhưng lại ngồi uống trà ngang hàng với bậc trưởng bối như vậy cũng đã thực không khách khí, thực không nể mặt
chút nào.
Lý Thái Hưng bất động như núi, cười nhạt đáp: "Nhờ phúc, vẫn còn tốt."
Du Thanh Vi khẽ cười một tiếng, trực tiếp hỏi: "Thường Tâm ở đâu?"
Lý Thái Hưng than thở: "Oan oan tương báo biết khi nào mới dứt chứ!"
Ánh mắt của Du Thanh Vi thiêu đốt nhìn chằm chằm Lý Thái Hưng, nàng nói:
"Chỉ là chấm dứt nhân quả mà thôi a." Thiếu chút nữa diệt mãn môn nhà
nàng mà còn dám tới đây nói với nàng oan oan tương báo khi nào mới dứt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT