Đập đầu vô miếng đậu hũ để chết là không thể. Nàng đành phải kiên nhẫn
giải thích cho Lộ Vô Quy rằng chuyện đó chỉ có thể làm giữa người yêu
hoặc là vợ chồng với nhau mà thôi. Nàng sợ Lộ Vô Quy không hiểu, lại đem chuyện làm sao để xác định một mối quan hệ là người yêu hoặc là vợ
chồng với nhau kỹ càng tỉ mỉ nói cho em ấy. Cuối cùng nàng kết luận lại: "Hiện tại chị chưa phải là bạn gái của em, nên không thể làm những việc này." Nàng nói xong liền thấy Lộ Vô Quy nhìn nhìn nàng, đôi mắt xoay
tròn có chút láo liên, không biết đang suy nghĩ cái gì. Biểu tình tính
toán cân nhắc tới lui của em ấy khiến cho lòng nàng run rẩy không thôi.
Người bình thường làm việc gì cũng sẽ để lại dấu vết hoặc manh mối, nhưng Lộ
Vô Quy thì khác, em ấy làm việc luôn vượt ngoài dự đoán của mọi người a.
Lộ Vô Quy "ờm" một tiếng, nói: "Đã hiểu."
Du Thanh Vi nơm nớp lo sợ nhìn Lộ Vô Quy, nghĩ thầm trong bụng: "Em ấy hiểu cái gì vậy trời?"
Lộ Vô Quy thấy đêm đã khuya nhưng Du Thanh Vi có vẻ vẫn chưa buồn ngủ, cô
nói: "Chị có muốn vận công không? Hay vẫn là để em hành khí giúp chị lưu thông máu?"
Du Thanh Vi rất muốn biết lúc trước Lộ Vô Quy đợi
nàng ngủ rồi sẽ giúp nàng hành khí lưu thông máu như thế nào nên nói:
"Em giúp chị đi."
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, đáp: "Hôm nay cũng trễ rồi nên chỉ vận khí tiểu chu thiên thôi. Hành khí trước, lưu thông máu sau."
Du Thanh Vi hỏi: "Phải làm như thế nào vậy?"
Lộ Vô Quy nói: "Nếu tự mình hành khí thì giống như là đả tọa vận khí vậy,
nhưng mà trước giờ chị đều là ngủ rồi mới hành khí, toàn nằm không à.
Chị nằm sấp xuống đi, chúng ta bắt đầu từ mạch Đốc, từ mạch Đốc rồi đến
mạch Nhâm."
Du Thanh Vi hoài nghi nằm xuống giường.
Lộ Vô Quy nói: "Phải cởi quần áo ra."
Du Thanh Vi: "....."
Lộ Vô Quy nói tiếp: "Phải cởi hết nha."
Du Thanh Vi: "....." Nàng quay đầu nhìn về phía Lộ Vô Quy, thấy em ấy dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn lại nàng, biểu tình kia hoàn toàn không có một
chút tâm tư gây rối nào. Nàng khẽ cắn môi, trong lòng vô cùng khẩn
trương cởi váy ngủ ra.
Lộ Vô Quy nói: "Quần chíp chíp cũng phải cởi."
Mặt Du Thanh Vi lúc đỏ lúc trắng, nàng nhìn Lộ Vô Quy, nghiến răng nghiến
lợi nói: "Nói cách khác, lúc trước mỗi đêm chị ngủ rồi thì em đều đem
chị lột sạch sao?"
Lộ Vô Quy đáp: "Đúng rồi! Điểm bắt đầu của
mạch Đốc là ở bên trong bào cung, phía dưới là Đới Mạch, phía sau lưng
ngay xương cùng là huyệt Trường Cường, một đường đi thẳng theo xương
sống qua huyệt Đại Chùy và Phong Phủ, thẳng tiến đến huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, rồi vòng về phía trán đến huyệt Nghinh Hương ở chóp mũi, rồi
đến huyệt Nhân Trung giữa mũi và môi." Cô nhìn về phía quần chíp chíp ở
giữa hai chân của Du Thanh Vi, nói: "Huyệt Khúc Cốt là ở đây, không cởi
chíp chíp ra thì không sờ được."
Du Thanh Vi nghe Lộ Vô Quy nói
xong, hô hấp đều phải dừng lại. Nàng thẹn quá hóa giận, quay đầu trừng
Lộ Vô Quy một cái, nhưng nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Lộ Vô Quy
nàng mới phát hiện ra em ấy thật sự không có tâm tư không trong sáng gì, tất cả đều là do nàng nghĩ quá nhiều mà thôi.
Nàng do dự một chút rồi đem quần chíp cởi ra nốt!
Dù sao thì lúc nàng ngủ cũng không biết đã bị lột sạch bao nhiêu lần rồi, thêm một lần này nữa thì cũng có là gì đâu.
Du Thanh Vi úp mặt vào gối đầu giấu đi khuôn mặt đã đỏ tới sắp nhỏ ra máu
của mình, hai bên lỗ tai cũng nóng lên. Nàng nói thầm trong bụng: "Tiểu
muộn ngốc, em hay lắm, nếu em mà dám xằng bậy thì chị sẽ đá em văng ra
khỏi cửa ngay!"
Lộ Vô Quy nói: "Du Thanh Vi, trước tiên chị quay mặt lại nằm ngửa ra đi."
Du Thanh Vi dùng sức cắn cắn môi, giận dữ siết lấy khăn trải giường, nói:
"Được rồi, để chị tự mình hành khí đi." Nàng cảm thấy máu của toàn thân
đều sắp phải vọt tới đỉnh đầu rồi.
Lộ Vô Quy nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Được thôi. Vậy chị ngồi dậy xếp bằng đả tọa đi."
Du Thanh Vi hít sâu một hơi rồi ngồi dậy nhanh chóng mặc vào váy ngủ, xếp bằng đả tọa.
Lộ Vô Quy chỉ dẫn: "Vận chân khí vào huyệt Lao Cung trong lòng bàn tay."
Du Thanh Vi hồ nghi nhìn lại Lộ Vô Quy, hỏi: "Vận chân khí?"
Lộ Vô Quy đáp: "Đúng rồi." Cô chỉ về phía vị trí của Đan Điền bên dưới
bụng nhỏ ba tấc, nói: "Đan Điền, Khí Hải, nạp chân khí vào Đan Điền rồi
dẫn chân khí theo kinh mạch đi đến huyệt Lao Cung."
Du Thanh Vi
quả thực muốn hỏng mất! Nàng kêu lên: "Em đang nói về nội công mà? Em
nhìn chị giống người biết tu tập nội công sao?" Nàng chỉ học qua đả tọa, học qua kinh mạch của cơ thể người, thấy qua người khác thổ nạp chân
khí gì đó, nhưng loại vận chân khí này thì.... Nàng chỉ biết vận khí
điều động lực lượng giao long trong xương sống thôi a!
Lộ Vô Quy
nói: "Bởi vậy em mới nói chị lười đó! Trên người của chị có lực lượng
giao long, tu hành so với người khác nhanh hơn nhiều nhưng mà chị lại
không biết luyện công gì cả, vì vậy mà em chỉ có thể canh lúc chị ngủ
giúp chị luyện công thôi."
Du Thanh Vi: "....." Nàng thật muốn hộc máu ba thước rồi té xuống giường nằm luôn không nghĩ tỉnh dậy!
Lộ Vô Quy lại tiếp tục dẫn đường: "Ngưng thần tĩnh khí, bật hơi nạp khí,
chị sẽ cảm giác được Đan Điền bên dưới bụng nhỏ có một cỗ hơi nóng, đó
chính là chân khí."
Du Thanh Vi liên tục hít thở sâu mấy hơi, nỗ lực bình tĩnh lại.
Nhưng là nàng không bình tĩnh được!
Nàng vơ lấy quần chíp đặt ở bên cạnh mặc vào cho đỡ thấy giữa hai chân trống rỗng lạnh lẽo. Sau khi mặc xong, nàng nghiêm túc ngồi xếp bằng lại, hít thở điều hòa, ngưng thần tĩnh khí, dẹp mọi suy nghĩ linh tinh, dần dần
nàng cảm giác được có một dòng nước ấm chiếm cứ Đan Điền bên dưới bụng
nhỏ.
Lộ Vô Quy nói: "Chị điều động dòng khí ở Đan Điền đi vào
kinh mạch dẫn đến huyệt Lao Cung ở lòng bàn tay, sau đó dùng lòng bàn
tay ấn vào bụng nhỏ, chậm rãi xoa bóp bụng nhỏ và bào cung."
Du Thanh Vi nghe vậy liền hoang mang mở mắt ra, hỏi: "Bào cung? Ý em là tử cung đó hả?"
Lộ Vô Quy "ừm" một tiếng, giải thích: "Bào cung, cội nguồn của sinh mệnh,
là nơi của huyết hải, khởi nguyên của mạch Nhâm và mạch Âm, mạch Nhâm
hướng về huyết hải, mạch Âm hướng về bào thai. Chỉ cần hai mạch này khí
huyết sung túc thì nguyệt sự sẽ thông thuận. Khí huyết không đủ thì
nguyệt sự sẽ không đều và không thoải mái. Lúc trước chị nhiều lần bị
trọng thương, đi Âm lại bị trúng âm độc, tuy rằng đã loại bỏ âm độc
nhưng vẫn bị khí lạnh nhập thể, nó theo kinh mạch du tẩu cuối cùng đình
trệ ở bào cung khiến cho kinh nguyệt của chị không đều, nếu chị không
chữa trị tốt thì sau này không chỉ không sinh được em bé mà còn mau già
nữa, còn sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ nữa nha. Cho nên phải vận khí xoa
bóp, đem khí lạnh đình trệ trong bào cung giải tỏa bớt."
Du Thanh Vi: "...." Nửa năm nay bà dì cả không tới thăm nàng là do nàng bị âm khí nhập thể, khí lạnh tích trữ ở tử cung à?
Lộ Vô Quy tiếp tục nói: "Trước tiên vận khí xoa bóp, đánh tan khí lạnh,
sau đó hành khí tuần hoàn một vòng quanh hai mạch Nhâm, Đốc để từng chút một hóa tan khí lạnh. Trong xương sống của chị có lực lượng giao long,
lúc hành khí qua hai mạch Nhâm, Đốc sẽ đi ngang qua xương sống, còn có
thể luyện hóa thêm lực lượng giao long trong đó, thông qua quá trình
này, không chỉ có thể hóa giải khí lạnh trong bào cung tràn ra ngoài mà
còn có thể luyện hóa lực lượng giao long tụ lại ở Đan Điền để dành cho
bản thân sử dụng nữa."
Du Thanh Vi nghe Lộ Vô Quy nói xong, biết
em ấy cũng là vì muốn tốt cho nàng, cũng hiểu rõ làm như vậy là vì muốn
cho nàng có một thân thể khỏe mạnh. Nàng lập tức thu liễm lại những suy
nghĩ linh tinh lúc trước, tập trung làm theo lời chỉ dẫn của Lộ Vô Quy.
Nhưng muốn đem chân khí từ Đan Điền vận chuyển đến huyệt Lao Cung rất
khó. Nàng có thể cảm giác được một dòng khí ấm áp ở Đan Điền, nhưng nếu
so sánh nó với lực lượng giao long trong xương sống thì giống như đang
so sánh khói nhẹ với sương mù vậy. Lúc nàng điều động lực lượng giao
long, chỉ cần vận khí thì sẽ có một cỗ lực lượng dời non lấp biển trào
ra ngay, nhưng dòng khí ở trong đan điền thì không được như vậy, nó tựa
như chỉ cần nàng vung tay nhẹ một cái là có thể tan mất.
Nàng liên tục thử rất nhiều lần nhưng đều lấy thất bại làm chấm dứt. Nàng chán nản nhìn Lộ Vô Quy, nói: "Không làm được."
Lộ Vô Quy hỏi: "Để em giúp chị nha?" Lúc nãy Du Thanh Vi có vẻ không muốn
cô giúp chị ấy, bây giờ hình như lại muốn cô giúp một tay.
Du
Thanh Vi không muốn còn trẻ mà đã bị khí lạnh nhập thể làm cho tuyệt
kinh, sau đó nhanh chóng già đi, nàng vẫn còn muốn xinh xinh đẹp đẹp nên ngay lập tức gật đầu đồng ý để Lộ Vô Quy giúp.
Lộ Vô Quy nói: "Chị cởi quần áo ra đi."
Du Thanh Vi ngay tức khắc đứng hình rồi bắt đầu chuyển qua khẩn trương.
Nàng hít thở sâu ổn định nỗi lòng rồi mới cởi sạch quần áo nằm xuống.
Nàng ngại ngùng nhắm chặt hai mắt lại. Hiện tại không một manh áo che
thân nằm ở trước mặt Lộ Vô Quy như vầy khiến cho nàng cảm thấy rất không tự nhiên, mặt và hai bên tai đều nóng rát. Nàng liên tục hít sâu mấy
cái, an ủi bản thân: "Lúc trước mình ngủ rồi Lộ Vô Quy đều làm như vậy,
không cần khẩn trương." Nàng mở mắt ra nhìn Lộ Vô Quy, chỉ thấy Lộ Vô
Quy nâng tay lên, nhẹ nhàng ấn lòng bàn tay xuống bụng nhỏ của nàng.
Trong lòng nàng xẹt qua một tia nghi hoặc, thầm nghĩ: "Dùng quỷ lực cũng có thể hành khí được sao?" Nhưng khi bàn tay của Lộ Vô Quy chạm vào
bụng nhỏ của nàng, nàng không hề cảm giác được sự âm lãnh độc hữu của
quỷ lực, mà ngược lại còn cảm nhận được một dòng khí ấm áp chậm rãi chảy vào bụng nhỏ!
Ấm?
Du Thanh Vi hoang mang khó hiểu nhìn về phía Lộ Vô Quy, chỉ thấy em ấy phá lệ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào
bụng nhỏ của nàng, bàn tay đặt trên bụng nhỏ bắt đầu chậm rãi xoa xoa.
Cảm giác ấm áp giống như có từng giọt nước ấm nhỏ giọt chảy vào bên
trong bụng nhỏ, từng chút từng chút khuếch tán ra ngoài, rất nhanh, bụng nhỏ luôn lạnh lạnh của nàng dần ấm lên, dòng nước ấm kia vẫn luôn chảy
xuôi xuống phía dưới, đi đến chỗ.... làm người thực cảm thấy thẹn. Vị
trí kia đúng là huyệt Khúc Cốt, cảm xúc ấm nóng từ huyệt Khúc Cốt nhanh
chóng khuếch tán ra xung quanh, tư vị kia làm cho Du Thanh Vi không tự
chủ được kẹp chặt hai chân lại, mặt càng đỏ hơn.
Nàng cắn chặt
răng, dùng sức túm lấy khăn trải giường nhưng vẫn không thể nào áp xuống được sự ngượng ngùng và khẩn trương trong lòng.
Này muốn có bao nhiêu xấu hổ liền có bấy nhiêu xấu hổ a. Nàng thậm chí có thể cảm giác được, chỗ tư mật kia, trướng lên!
Tiếp sau đó, Du Thanh Vi bị Lộ Vô Quy lật người lại, nằm sấp xuống.
Đầu ngón tay của Lộ Vô Quy dừng lại ở vị trí xương cùng của Du Thanh Vi, từ từ đi dọc theo xương sống của nàng lên phía trên.
Du Thanh Vi tinh tường cảm giác được một dòng khí ấm áp theo xương cột
sống hướng lên trên, lan tỏa ra khắp phần lưng, khuếch tán ra toàn thân, dòng khí ấm này vừa tê ngứa vừa mềm mại, làm cho nàng nhịn không được
phát ra một tiếng than nhẹ.
Nàng "ưm" một tiếng xong mới phát
hiện được thanh âm của mình có bao nhiêu mất hồn. Nàng hung hăng chôn
đầu vào trong gối giả làm đà điểu, tâm nói: "Lần sau không nên làm việc
này lúc còn tỉnh, quá ngượng ngùng a."
Du Thanh Vi cảm thấy trước sau gì nàng cũng sẽ bị Lộ Vô Quy sờ sạch sẽ. Cũng may lần này là hành
khí một tiểu chu thiên, chỉ đi qua hai mạch Nhâm, Đốc, nếu là hành khí
đại chu thiên thất kinh bát mạch đều đi một vòng thì chắc hiện tại toàn
thân trên dưới của nàng đều phải bị Lộ Vô Quy sờ đủ.
Nhưng mà sau khi hành khí tiểu chu thiên xong, nàng cảm thấy cả người thoải mái rất
nhiều, còn thoải mái hơn cả đi thẩm mỹ viện mát xa nữa.
Nàng một
đêm không ngủ mà cũng không cảm thấy mệt, ngược lại còn rất có tinh
thần. Bất quá, đại khái là bởi vì quá thoải mái nên nàng có chút không
muốn động đậy. Nhưng mà trần trụi như vậy cũng không thích hợp cho lắm,
nàng đành phải ngồi dậy mặc váy ngủ và quần lót vào, sau đó dựa vào đầu
giường nhìn Lộ Vô Quy đả tọa.
Kỳ thật vẻ ngoài của Lộ Vô Quy rất
đẹp, ngũ quan vô cùng đoan chính và tinh xảo. Khi em ấy an tĩnh đả tọa,
dung nhan xinh đẹp hòa cùng với hơi thở bình tĩnh trên người khiến cho
Du Thanh Vi nhìn đến thất thần, tim đập có chút loạn lên.
Nàng đã quen với bộ dáng ngày thường thích nhảy nhót, mang theo vài phần tính
khí trẻ con và ngây ngốc của Lộ Vô Quy, nên lúc nào cũng cảm thấy em ấy
không bao giờ có thể trưởng thành, rất nhiều chuyện em ấy sẽ không bao
giờ hiểu được. Nhưng là giờ phút này nàng bỗng nhiên cảm thấy có lẽ Lộ
Vô Quy không hề ngốc như trong tưởng tượng của nàng. Nàng nhớ ra Lộ Vô
Quy đã từng sống bên dưới cây liễu dưới chùa Bảo An, nghe đạo tu hành
mấy trăm năm gần cả ngàn năm, Thành Hoàng gia dạy dỗ em ấy hai mươi năm, Hứa Đạo Công dạy dỗ em ấy năm mươi năm, bản lĩnh và học thức của em ấy
hơn xa so với thọ mệnh của muôn nghìn chúng sinh trên thế gian này.
Ngốc? Ngốc thật sao? Hội tụ linh khí và phong thủy của một phương thiên địa dựng dục ra tới sinh mệnh mà có thể ngốc sao?
Du Thanh Vi suy nghĩ, nàng nhìn đến chỉ là một Lộ Vô Quy luôn chạy theo nàng, nhưng Lộ Vô Quy chân chính sẽ là cái dạng gì đây?
Nàng nghĩ mãi vẫn không thể nghĩ ra được bộ dáng của một Lộ Vô Quy thông minh, không chừng bộ dáng ấy vẫn là ngốc ngốc đi!
Nàng thu hồi suy nghĩ, rời giường đi đánh răng rửa mặt.
Lúc nàng rửa mặt mới sực nhớ ra một chuyện, Lộ Vô Quy giúp nàng hành khí đã sờ hết toàn thân của nàng rồi. Du Thanh Vi thầm than trong lòng: Này
con mẹ nó về sau như thế nào tìm được đối tượng nữa đây!
Nàng và
Lộ Vô Quy chưa được xem như một đôi, nhưng hai nàng như vậy thì có nói
không quen nhau cũng không ai tin. Đến Tả Tiểu Thứ còn hay mắng nàng và
Lộ Vô Quy là chuyên gia ngược cẩu nữa là.
Nhưng mà nàng và Lộ Vô Quy thật sự không phải là một đôi mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT