Địa hình bên trong hang động đá vôi rất phức tạp, lối rẽ nhiều, vũng
nước đọng cũng rất nhiều, giống như một cái mê cung kín kẽ do thiên
nhiên tạo ra. Đoàn người mặc dù đi theo đường cũ trở về nhưng cũng phải
vô cùng cẩn thận, bằng không sẽ trượt chân rơi khỏi vách đá té xuống mất mạng.
Tuy Bạch Thái Hoán đã chết nhưng Du Thanh Vi và tất cả
những người ở đây cũng không cảm thấy nhẹ nhàng, ngược lại tâm tình càng thêm trầm trọng. Người chết quá nhiều, cũng quá thảm. Khôi Tử Tuyển
đứng đầu bảng truy nã của Hiệp Hội, nhưng số người chết dưới tay ả ta
vẫn chỉ là số lẻ so với Bạch Thái Hoán. Lúc lão ta làm ra những chuyện
này, lão vẫn là một trong những người quản lý của Hiệp Hội. Những năm
gần đây, Hiệp Hội ít nhiều gì vẫn phát hiện được một chút manh mối,
giống như ông nội của Du Thanh Vi là Du Đạo Pháp, ông biết Bạch Thái
Hoán có thế lực rất lớn ở Quỷ Thị nên vì tránh phiền toái và tranh chấp, thuộc hạ của ông khi đi Âm đều tránh đi Quỷ Thị, vì đủ loại nguyên nhân nên mới có cục diện ngày hôm nay với Bạch Thái Hoán.
Đoàn người
xuống đường Âm đã hơn hai mươi tiếng đồng hồ, trừ bỏ lúc đầu nghỉ ngơi
khoảng một giờ đến nay thì cả đoạn đường cũng chỉ nghỉ ngơi ngắn hạn ít
phút để ăn đồ khô và uống nước bùa, sau khi ra khỏi sơn động, nhiều
người đã không thể chống đỡ nổi nữa. Một đám vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng ở chỗ này thì có ai mà dám ngủ chứ.
Lộ Vô Quy thấy Du Thanh Vi
đều nổi lên quầng thâm mắt, trong mắt toàn là tơ máu, tới sức đi đường
cũng sắp không có. Cô nói: "Du Thanh Vi, để em cõng chị."
Du
Thanh Vi nhìn sơn đạo chật hẹp dưới chân, nơi này một người bước đi còn
chật vật, nếu như là cõng thêm người, nàng sợ khuỷu tay của Lộ Vô Quy sẽ cọ vào vách đá, lỡ như trượt chân thì hai nàng liền phải thành chim mà
bay xuống núi mất. Nàng nói: "Đường đi quá hẹp, cõng chị sẽ không dễ đi, tới mấy chỗ khó đi em kéo chị một chút là được rồi." Lúc này nàng mới
cảm thấy may mắn vì Lộ Vô Quy đã quăng đám cương thi lông đen ra khỏi
vách núi, bằng không đám người các nàng ai ai cũng dính đầy máu tươi như vậy sẽ dẫn động bọn cương thi lông đen nhào ra, đến lúc đó không biết
sẽ có bao nhiêu người ném mệnh ở chỗ này nữa.
Nàng thấy cảm xúc
của Lộ Vô Quy tựa hồ như không hề bị cảnh tượng bi thảm trong hang động
ảnh hưởng, nên mới hỏi Lộ Vô Quy rằng em ấy không vì chuyện những người
kia tao ngộ mà khó chịu sao?
Lộ Vô Quy đáp: "Không khó chịu nha." Cô nghĩ nghĩ rồi giải thích: "Kẻ giết người rồi sẽ bị người giết. Người kính người rồi sẽ được người trọng. Vạn Quỷ Quỷ Mẫu có thể trở thành
đại quỷ lợi hại như vậy là bởi vì bà ấy không có tâm hại người, chỉ là
có chấp niệm chưa tan nên tứ phương Quỷ Đế mới buông tha bà ấy, các
người cũng đừng gây khó xử cho bà ta. Thủ hạ của Bạch Thái Hoán tuy rằng chết có chút thảm, nhưng đó là do lúc còn sống bọn chúng đã giúp Bạch
Thái Hoán hại người, nếu không đem bọn hắn đốt thành tro thì bọn hắn vẫn sẽ tiếp tục hại người. Bọn hắn đã hại em nên em mới không thèm giúp, vì vậy mà bọn hắn mới chịu cảnh hồn phi phách tán. Suy cho cùng đều là
nhân quả báo ứng mà thôi. Những người bị Bạch Thái Hoán chộp tới làm
culi có rất nhiều đều là người vô tội phải chịu khổ, Quỷ gia gia dùng
Thành Hoàng lệnh thu bọn họ đi, sẽ tụ hồn cho bọn họ, tương lai nếu có
cơ hội đầu thai thì sẽ hỗ trợ cho họ đầu thai. Bọn họ không hại người,
cho nên, bọn họ ai cũng sẽ có một đường sinh cơ."
Du Thanh Vi "ừm" một tiếng, tinh tế cẩn thận suy nghĩ lời Lộ Vô Quy nói, nàng lẩm bẩm: "Thật tốt."
Lộ Vô Quy khó hiểu hỏi: "Cái gì thật tốt?"
Du Thanh Vi đáp: "Đơn giản rõ ràng." Lộ Vô Quy đơn giản rõ ràng, thật tốt.
Lộ Vô Quy nghe không hiểu gì cả, hoang mang quay đầu lại nhìn Du Thanh Vi
nhưng không có tiếp tục truy vấn. Cô nhìn Vạn Quỷ Quỷ Mẫu đang che chở
Bạch Lĩnh Khê đi trên sơn đạo phía sau lưng mình, rất muốn đi tìm Vạn
Quỷ Quỷ Mẫu chơi, nhưng nhìn thấy sơn đạo khó đi như vậy, Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ lại có vẻ đi sắp hết nổi tới nơi, cô sợ hai chị ấy đi không vững té lộn cổ xuống vách núi thì khổ. Cô nghĩ nghĩ rồi quyết định tiếp tục bảo vệ Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ, một chút nữa rồi đi tìm Vạn Quỷ
Quỷ Mẫu chơi sau.
Chờ đi xuống khỏi sơn đạo, đoàn người đã người
ngã ngựa đổ, ngay cả mấy người Tiết Nguyên Kiền và Long sư thúc hằng năm đi Âm cũng có chút chịu không nổi. Bọn họ cơ hồ đã có hai ngày hai đêm
không chợp mắt, trên người còn có thương tích, vừa xuống sơn đạo liền
ngồi bẹp trên mặt đất nghỉ tạm. Bọn họ thật sự rất muốn đốt bùa tụ dương rồi ngã đầu xuống ngủ, nhưng nếu ngủ thì phải tới mười mấy tiếng sau
mới có thể tỉnh lại, chi bằng kiên trì thêm một chút, đi thêm mấy tiếng
nữa rồi về nhà ngủ sau.
Lộ Vô Quy thấy hai mắt của Du Thanh Vi
đều sắp mở hết nổi, cô đốt bùa tụ dương cho Du Thanh Vi rồi nói: "Du
Thanh Vi, chị ăn một chút gì rồi uống nước bùa vào, ngủ một giấc thật
ngon đi, chút nữa em cõng chị về."
Du Thanh Vi hơi do dự một lúc sau đó mới "ừm" một tiếng, nói: "Em nhớ giúp đỡ mọi người nha."
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, đồng ý.
Đường Viễn nói với Tả Tiểu Thứ: "Em cũng ngủ đi, chút nữa tôi cõng em về."
Tả Tiểu Thứ vừa mệt vừa buồn ngủ, cảm giác bản thân sắp không chịu đựng
nổi nữa, cô và mấy người Đường Viễn đều lớn lên cùng nhau nên cũng không khách sáo làm gì, lập tức đồng ý, nói lời cảm ơn rồi mở ra túi thịt khô bắt đầu ăn.
Tại đường Âm này, dù cho có buồn ngủ đến cỡ nào thì
cũng phải ăn đồ ăn bổ sung năng lượng mới có thể ngủ được, bằng không
chính là lấy sinh mạng của mình ra ngủ.
Du Thanh Vi đem bình nước bùa mà lúc trước Lộ Vô Quy có bỏ long lươn vào đưa cho Tả Tiểu Thứ,
nói: "Uống mấy ngụm đi." Nàng nhỏ giọng nói: "Tôi nghĩ sau này hai chị
em chúng ta nên ít đi Âm lại." Từ năm trước đi Âm gặp nạn hai lần, kỳ
sinh lý của hai nàng đều không bình thường nữa, Du Thanh Vi hơn nửa năm
nay cũng chưa thấy bà dì cả đến thăm mình lần nào, dù cho nàng có Lộ Vô
Quy thời khắc chiếu cố, so với Tả Tiểu Thứ còn tốt hơn một chút.
Tả Tiểu Thứ uống mấy ngụm, lại đem nước bùa đưa cho mấy người Long sư thúc uống một chút, sau đó đưa bình nước còn hơn phân nửa lại cho Du Thanh
Vi.
Du Thanh Vi đem bình nước mà Tả Tiểu Thứ đưa trả nhét vào
sườn balo của Tả Tiểu Thứ, nói: "Bình nước bùa này chị giữ để dành uống
đi, tôi có tiểu muộn ngốc và Đại Bạch che chở, không sao đâu." Nàng nói
xong liền lấy balo của mình kê sau đầu, dựa vào balo nhắm hai mắt lại
ngủ mất.
Tả Tiểu Thứ ăn no, uống thêm ly nước bùa rồi dựa vào bên cạnh Du Thanh Vi, nhắm mắt ngủ theo.
Đường Âm lạnh, hai nàng nằm chung một chỗ có thể ấm hơn một chút.
Trần Vũ, Giang Vũ Hiên, Mặc Khuynh Triết bọn họ thương lượng xong, quyết định để mọi người nghỉ ngơi tại chỗ hai tiếng.
Vì phòng ngừa có người ngủ rồi chết đi, bọn họ còn sắp xếp người trông chừng.
Tại đường Âm này, dù cho là người sắt cũng chịu không nổi, tới Cẩm trần đạo trưởng và Dực Di đại sư cũng có chút héo hon, Trần Vũ đi đến nhờ Đường
Viễn và Lộ Vô Quy, mong hai người chiếu ứng một chút.
Trần Vũ
theo Lộ Vô Quy đi Âm cũng không phải một lần, hai lần, hắn biết nếu có
thể được Lộ Vô Quy gật đầu đồng ý giúp đỡ thì coi như mạng sống ở đường
Âm sẽ có thêm bảo đảm.
Lộ Vô Quy và Trần Vũ không có giao tình
gì, huống chi Trần Vũ còn nhớ thương chị Hiểu Sanh nhà cô, nhưng lúc nãy Du Thanh Vi có kêu cô nhớ giúp đỡ mọi người một chút nên cô mới cố mà
ậm ừ một câu: "Được rồi."
Mạng người quan trọng nên Trần Vũ không dám chủ quan, vì phòng lỡ như có chuyện gì xảy ra, hắn cẩn thận dặn dò: "Chúng tôi nghỉ tạm hai tiếng rồi lại lên đường, tôi sợ bọn họ ngủ rồi
sẽ chết luôn, cho nên xin ngài để ý nhiều thêm một chút. Nếu có người
xảy ra tình huống không thích hợp thì ngài hãy đánh thức người đó dậy
rồi báo cho chúng tôi biết nhé."
Lộ Vô Quy "ờm" một tiếng, cô
nhìn sang hai mươi người thương thế có vẻ nặng, thấy những người này đều đã lộ ra tử tướng. Nếu là ngủ một giấc chỉ sợ mạng liền không còn,
nhưng nếu không ngủ thì cũng không thể chống đỡ để ra được tới bên
ngoài. Cô thấy Ngô Hiểu Ngôn và Hạ Nhan Hi đều đã đem nước bùa của mình
cho họ uống, còn đốt bùa tụ dương cho họ nhưng vẫn không có chút khởi
sắc nào, cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Anh chờ tôi một chút." Cô từ bên cạnh Du Thanh Vi đứng lên, thấy có Đại Bạch bảo hộ Du Thanh Vi nên cũng yên tâm bắt đầu chạy nhanh về phía sông Âm.
Tốc độ của cô quá nhanh khiến cho Trần Vũ nhìn đến hoa cả mắt, chớp mắt một cái Lộ Vô Quy đã không thấy đâu nữa.
Hắn vuốt vuốt mặt cố gắng tỉnh táo một chút, sau đó đi đến cuối hướng gió
cách một khoảng ngắn so với chỗ mà Tả Tiểu Thứ và Du Thanh Vi nằm, ngồi
xuống bên cạnh Đường Viễn, móc ra bao thuốc lá rồi lấy một điếu đưa cho
Đường Viễn, nói: "Hút một điếu đi."
Đường Viễn nhìn nhìn Tả Tiểu
Thứ và Du Thanh Vi đang ngủ say, cảm thấy nếu như có sét đánh bên tai
thì hai em ấy cũng không tỉnh lại mới yên tâm nhận lấy điếu thuốc.
Trần Vũ đốt thuốc cho Đường Viễn, cũng châm cho mình một điếu rồi rít một
hơi sâu, hắn nói: "Anh Đường, chúng tôi nợ anh một cái mạng, sau này nếu có chuyện gì thì cứ nói một tiếng."
Đường Viễn đáp: "Sống chết
có số. Năm đó lúc ông nội cho tôi lá bùa hộ mệnh cũng nói rằng số tôi sẽ có một đạo tai kiếp, thần toán mắt mù Hứa Dã cũng đã tính qua mệnh cho
tôi rồi. Hiện tại tôi cũng xem như là trong họa được phúc."
Tiết
Nguyên Kiền thò lại gần, thấy loại thuốc mà Trần Vũ hút là loại tốt liền không cùng hắn khách sáo, trực tiếp lấy một điếu rồi châm lửa, ngồi xổm bên cạnh vừa hút vừa nói: "Lần này xuống dưới đây, có hai em ấy nên tôi cũng không dám mang thuốc lá theo."
Người ta rượu vào lời ra, mấy anh trai này thì thuốc lá vào máy hát liền mở, hào hứng tám chuyện với nhau.
Qua chừng bảy, tám phút sau, Lộ Vô Quy xách theo hai con long lươn mà cô
phải chạy hơn 30 dặm mới bắt được trở về, nhìn thấy Trần Vũ, Tiết Nguyên Kiền và Đường Viễn đang ngồi xổm thành một hàng hút thuốc với nhau. Cô
hoang mang nhìn Đường Viễn, nói thầm trong bụng: "Đường Viễn chết rồi mà còn hút thuốc được hả ta?" À mà nhang và thuốc lá cũng là một loại
hương khói, có đôi lúc kính quỷ không có nhang thì lấy thuốc lá chắp vá
cũng được. Cô chỉ cảm thấy kỳ quái là lúc trước hình như cô chưa bao giờ nhìn thấy Đường Viễn và Tiết Nguyên Kiền hút thuốc a!
Tiết
Nguyên Kiền hắng giọng lấp liếm: "Đường Âm lạnh, hút điếu thuốc cho ấm
ấy mà." Em gái nhỏ này không tiếng động mà đột nhiên xuất hiện, làm hú
hồn chim én hà! Anh nói thêm: "Chuyện này em đừng nói cho Thanh Vi và
Tiểu Thứ nha. Hai em ấy không thích người khác hút thuốc."
Lộ Vô
Quy "ờm" một tiếng, rất hào phóng lấy ra bó nhang thơm đưa cho Đường
Viễn: "Cho anh nè! Tôi có mang theo nhang, anh không cần phải dùng thuốc lá để chắp vá đâu."
Đường Viễn dở khóc dở cười tiếp nhận bó nhang, nói: "Cảm ơn em!" nhưng tôi thích lấy thuốc lá chắp vá hơn a!!!
Lộ Vô Quy đem hai con long lươn đưa cho Trần Vũ, nói: "Ngâm nó trong nước
bùa rồi cho những người bị thương nặng uống, bằng không họ rất khó sống
sót đi ra ngoài."
Lộ Vô Quy nói: "Tiết kiệm một chút, lần này xuống đây tôi đã đem long lươn trong vòng một trăm dặm xung quanh bắt hết rồi, ít nhất phải đợi thêm
mấy năm nữa mới có."
Trần Vũ đồng ý, cảm kích nói lời cảm ơn thêm một lần, lúc này mới xách long lươn vội vàng đi cứu người.
Lộ Vô Quy thấy Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ đang ngủ ngon lành, lại có Đường Viễn và Tiết Nguyên Kiền ở bên cạnh thủ hộ hai chị ấy, cô nhanh chóng
chạy tới bên cạnh Vạn Quỷ Quỷ Mẫu ở cách đó không xa.
Trên người
Vạn Quỷ Quỷ Mẫu mặc bộ linh y mà Trần Vũ tạm thời cắt ra đốt cho bà. Bà
co chân ngồi dưới đất, Bạch Lĩnh Khê gối đầu lên đùi bà ngủ rồi. Vạn Quỷ Quỷ Mẫu nhẹ nhàng vỗ lưng cho Bạch Lĩnh Khê, giống như đang dỗ dành em
bé.
Lộ Vô Quy nhìn động tác mềm nhẹ của Vạn Quỷ Quỷ Mẫu, nói thầm trong bụng: "Chị Hiểu Sanh lúc trước cũng hay dỗ mình như vầy nè." Cô
ngồi xuống bên cạnh Vạn Quỷ Quỷ Mẫu, nhìn nhìn quần áo của bà ấy rồi
nói: "Trần Vũ làm quần áo xấu quắc, Phạm đại sư làm quần áo mới là đẹp."
Vạn Quỷ Quỷ Mẫu đặt ngón trỏ ở giữa môi, làm một động tác "suỵt", dùng quỷ
ngữ nhỏ giọng nói: "Đừng làm ồn, để cho Lĩnh Khê ngủ."
Lộ Vô Quy
nhìn đôi mắt của Bạch Lĩnh Khê, khi ngủ mà lông mi của chị ta vẫn còn
đang run rẩy, tựa hồ ngủ không được tốt cho lắm. Cô nhỏ giọng nói: "Chị
ta đang sợ hãi kìa, trước kia lúc tôi vừa mới chết, tối nào Du Thanh Vi
cũng như vậy, ngủ rất không ngon."
Ánh mắt của Vạn Quỷ Quỷ Mẫu sáng lên, hỏi: "Vậy làm sao để ngủ tốt hơn?"
Lộ Vô Quy đáp: "Mỗi buổi tối tôi đều bồi chị ấy, từ từ chị ấy liền tốt lên."
Yến Thính Vũ ở bên cạnh sâu kín liếc nhìn Lộ Vô Quy. Nàng ta cảm thấy hình như Lộ Vô Quy đang đào cái hố cho nàng ta thì phải?
Lộ Vô Quy còn đem kinh nghiệm mà mình dỗ dành Du Thanh Vi truyền thụ cho
Vạn Quỷ Quỷ Mẫu, ví dụ như phải ở bên cạnh chị ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng
này nọ thì chị ấy mới ngủ ngon. Sau khi chị ấy ngủ rồi cũng đừng có cách ra xa, bởi vì dù cho ngủ rồi thì người đó vẫn sẽ cảm giác được động
tĩnh của người nằm kế bên.
Vạn Quỷ Quỷ Mẫu nhất nhất ghi nhớ.
Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài ngồi gần đó nghe thấy hai người nói chuyện phiếm cũng thò lại gần.
Khôi Tử Tuyển hỏi: "Tiểu Thập, em muốn đi đến dương gian để sống cùng với Bạch Lĩnh Khê à?"
Vạn Quỷ Quỷ Mẫu đáp: "Tôi phải chiếu cố cho Lĩnh Khê."
Loạn Hoài liếc nhìn Vạn Quỷ Quỷ Mẫu, nói: "Tiểu Thập, em đã là Vạn Quỷ Quỷ
Mẫu, là Quỷ Mẫu có thể cùng Lộ Vô Quy giao thủ mấy trăm chiêu mà không
bại." Ả ta chỉ về phía Yến Thính Vũ rồi nói tiếp: "Bạch Lĩnh Khê và Yến
Thính Vũ có mối quan hệ thân thiết với nhau, có nàng ta che chở cho Bạch Lĩnh Khê ở dương gian thì con bé sẽ không có việc gì đâu. Nhưng nếu em
đi theo Bạch Lĩnh Khê đến dương gian thì sẽ tự hại bản thân của mình,
hại Yến Thính Vũ, hại cả Bạch Lĩnh Khê. Bạch Thái Hoán chết đi để lại
cục diện rối rắm ở dương gian, tất cả đều sẽ rơi xuống trên đầu Bạch
Lĩnh Khê, nếu không có Yến Thính Vũ bảo hộ Bạch Lĩnh Khê thì kết cục của con bé ở dương gian sẽ vô cùng thê thảm. Yến Thính Vũ đã từng nuốt thi
yêu đan, bộ dáng hiện tại của nàng ta đã làm cho người khác kiêng kị,
bây giờ nếu lại có thêm em nữa.... Nghe lời đi, em đã là quỷ, đừng để
cuốn vào chuyện phân tranh ở dương gian, bằng không sẽ không chỉ có hại
cho em mà còn hại cả Bạch Lĩnh Khê nữa."
Khôi Tử Tuyển thêm vào: "Sau này tôi và Hoài Hoài cũng sẽ đi lại ở dương gian, sẽ trông chừng Lĩnh Khê giúp em."
Vạn Quỷ Quỷ Mẫu không nỡ mà nhìn Bạch Lĩnh Khê, nói: "Con bé là con gái của tôi."
Loạn Hoài và Khôi Tử Tuyển cũng không khuyên nhủ nữa. Chuyện Tiểu Thập không nghĩ ra được thì các ả cũng đã nói hết cho em ấy hiểu rồi, Tiểu Thập
nghe xong tự nhiên sẽ biết nên làm như thế nào mới tốt cho Bạch Lĩnh
Khê.
Khôi Tử Tuyển nhích đến bên cạnh Lộ Vô Quy rồi ngồi xuống, sầu trướng than vãn: "Tiểu Thập nhà tôi thật đáng thương."
Lộ Vô Quy cũng cảm thấy vậy. Cô "ừm" một tiếng đáp lại.
Khôi Tử Tuyển lại nói: "Em ấy không thể đi theo Bạch Lĩnh Khê đến dương
gian, Vạn Quỷ Quật lại bị cô gọi đến Quỷ Đế tiêu diệt mất, sau này chỉ
có thể trở thành cô hồn dã quỷ mà thôi. Em ấy là đại quỷ a, nếu không có chút nhang đèn cung phụng thì khi trở thành cô hồn dã quỷ quá lâu sẽ dễ dàng lạc vào ác quỷ đạo. Tiểu Thập chấp niệm rất nặng, vì con gái của
mình liền có thể bắt tới tay Thành Hoàng lệnh mà chúng tôi không có biện pháp nào lấy được, vì Thành Hoàng lệnh mà không tiếc hồn phi phách tán
để hiến tế bản thân mình cho cây hòe quỷ, sau đó dùng chính ý thức của
bản thân mình cắn nuốt quỷ thân của cây hòe quỷ, trở thành Vạn Quỷ Quỷ
Mẫu! Em ấy làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ vì một câu nói của Bạch
Thái Hoán: lấy Thành Hoàng lệnh đến đổi con gái, nếu không liền đem Bạch Lĩnh Khê luyện thành quỷ. 28 năm trước lúc tôi lần đầu gặp em ấy, Bạch
Lĩnh Khê mới chỉ có ba tuổi, Bạch Thái Hoán bắt em ấy lựa chọn, một là
em ấy hai là con gái của em ấy, ai sẽ bị lão ta luyện thành quỷ để hiến
tế cho cây hòe quỷ đổi lấy Thành Hoàng lệnh, em ấy đã chọn bản thân
mình. Em ấy bị luyện thành quỷ, quên mất bản thân mình là ai, chỉ nhớ rõ duy nhất con gái của mình, em ấy luôn muốn cứu con gái của mình a."
Lộ Vô Quy lại "ừm" một tiếng.
Khôi Tử Tuyển mắt lé liếc Lộ Vô Quy, chửi thầm trong bụng: "Ừm cái em gái
cưng! Chị đây nói nhiều chuyện thương tâm như vậy mà cô chỉ "ừm" một
tiếng rồi thôi là sao, sao không tỏ vẻ gì hết trơn vậy hả?" Ả buồn bã
thở dài, nói: "Em ấy đáng thương như vậy, nếu không có nhang đèn cung
phụng mà lạc vào ác quỷ đạo...." giọng nói của ả trở nên nghẹn ngào.
Lộ Vô Quy chớp chớp mắt, dùng biểu tình "Cô thiệt là ngốc nha" nhìn Khổi
Tử Tuyển, nói: "Bà ấy có thể để cho Bạch Lĩnh Khê dâng nhang đèn cho
mình mà."
Khôi Tử Tuyển quả thực phải bị biểu tình kia của Lộ Vô
Quy đánh bại. Ả nói: "Em ấy là đại quỷ mà trời, chút nhang đèn này của
Bạch Lĩnh Khê làm sao cúng cho đủ!" Ả không muốn cùng Đại Quỷ Yêu ngốc
nghếch Lộ Vô Quy này đi loanh quanh nữa, nói thẳng: "Nhang đèn của miếu
Thành Hoàng khá tốt nha."
Ánh mắt Lộ Vô Quy sáng lên, nói: "Đúng
rồi, cô kêu Bạch Lĩnh Khê quyên tiền xây miếu Thành Hoàng, sau đó lập
một cái bài vị cho Vạn Quỷ Quỷ Mẫu để ở đó, như vậy sẽ có Thành Hoàng
trông chừng bà ấy, bà ấy sẽ không rơi vào ác quỷ đạo." Cô xoạt một phát
lập tức đứng dậy, nói: "Tôi phải đi tìm Quỷ gia gia, Bạch Lĩnh Khê quyên tiền xây miếu cho ông ấy, ông ấy nhất định sẽ không phản đối việc Bạch
Lĩnh Khê để bài vị của mẹ chị ta trong miếu nhận nhang đèn đâu." Cô nói
xong liền nhanh như chớp chạy mất.
Khôi Tử Tuyển: "...." Ả trợn
mắt ngoác mồm nhìn Lộ Vô Quy đã chạy đi xa, mắng thầm trong bụng: "Mẹ nó chứ, tôi là muốn cô tìm Thành Hoàng phóng chút giao tình để ngài ấy
miễn phí thu lưu Tiểu Thập, sẵn tiện tìm cho tôi cái chức âm sai mà
trời! Cô mẹ nó cư nhiên bắt Bạch Lĩnh Khê quyên tiền xây miếu."
Lộ Vô Quy chạy trốn bay nhanh, trong lòng vui đến nở hoa: "Thật tốt quá,
lần Du Thanh Vi không cần phải bỏ tiền ra xây miếu cho Quỷ gia gia rồi." Cô nhanh chóng nhảy đến bên cạnh Thành Hoàng, lôi kéo ông ấy đi đến chỗ Khôi Tử Tuyển, nói: "Quỷ gia gia, Khôi Tử Tuyển nói sẽ kêu Bạch Lĩnh
Khê quyên tiền xây miếu cho ông nè." Cô nói xong liền vọt đến lắc cho
Bạch Lĩnh Khê tỉnh lại.
Vạn Quỷ Quỷ Mẫu thấy Lộ Vô Quy làm phiền
không cho Bạch Lĩnh Khê ngủ thiếu chút nữa đã trở mặt, bà giơ tay bảo vệ Bạch Lĩnh Khê, nói: "Cô đừng có nháo, để cho Lĩnh Khê ngủ."
Bạch Lĩnh Khê ngủ không sâu, vừa bị Lộ Vô Quy lắc mấy cái đã tỉnh lại.
Khôi Tử Tuyển đỡ trán, xoay mặt qua một bên không muốn nhìn Lộ Vô Quy thêm chút nào nữa.
Thành Hoàng ngạc nhiên nhìn Lộ Vô Quy, hỏi: "Bạch Lĩnh Khê nói muốn quyên tiền cho ông xây miếu Thành Hoàng à?"
Bạch Lĩnh Khê nghe vậy giật mình một cái, tỉnh ngủ hẳn!
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, đem nội dung cuộc nói chuyện với Khôi Tử Tuyển lúc nãy nói ra.
Thành Hoàng trợn mắt nhìn Lộ Vô Quy, thật sự rất muốn hỏi một câu: Con xác
định ý tứ của Khôi Tử Tuyển là muốn cho Bạch Lĩnh Khê quyên tiền xây
miếu Thành Hoàng sao?
Khôi Tử Tuyển lấy hai tay che mặt lại rồi chôn đầu vào hai đầu gối. Mẹ nó, bà đây đào hố không thành còn bị đạp xuống hố.
Bạch Lĩnh Khê nghe xong lời nói của Lộ Vô Quy, vành mắt đều đỏ lên, nàng
cung kính nói với Thành Hoàng: "Thành Hoàng gia gia, hy vọng ngài có thể đồng ý ạ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT