Lý Thái Hưng hét lớn một tiếng: "Tắt đèn, lui vào trong nhà!"

Lão ta vừa ra lệnh xong, đèn đuốc trong Bạch trạch lập tức tắt ngóm, cả tòa nhà to lớn lâm vào trong bóng đêm dày đặc. Những kẻ thủ hạ đang chặn đánh thành một đoàn với người của Hiệp Hội và Du Thanh Vi nhanh chóng rút lui vào bên trong tòa nhà.

Giang Vũ Hiên la to: "Mở đèn xe lên! Thuần Ninh, Tiểu Tiên, hai em dẫn người canh giữ ở bên ngoài, đừng để cho bọn chúng trèo tường tẩu thoát! Những người còn lại theo tôi giết vào trong!" Nói về mối hận với Bạch gia, Giang Vũ Hiên không thể ít hơn bao nhiêu so với Du Thanh Vi. Trần Vũ mang theo Giang Đống đi Quỷ Thị, kết quả bị phục kích, dựa vào sự chiếu ứng của Lộ Vô Quy mới có thể cửu tử nhất sinh thoát khỏi đường Âm, dù đã trèo ra giếng Âm Dương ở Trấn Tỉnh Quan nhưng Giang Đống vẫn bỏ mạng bên miệng giếng. Trong nhà của hắn, những tiểu bối đồng lứa cũng chỉ có ba người là hắn, Giang Đống và Giang Thuần Ninh. Hắn là người đã nhìn Giang Đống và Giang Thuần Ninh lớn lên, một quyền một cước mà hai đứa em nhỏ học được đều là do hắn đích thân cầm tay dạy dỗ, thế mà, Giang Đống không còn nữa.

Trần Vũ mang người đi theo bên cạnh Giang Vũ Hiên, đằng đằng sát khí cùng Giang Vũ Hiên dẫn đầu giết vào trong Bạch trạch. Nếu không đích thân lấy đầu của lão già Bạch Thái Hoán kia, thì hắn cũng không có mặt mũi nào đi gặp cô của hắn nữa!

Những chiếc xe đỗ ở trước cổng lớn Bạch trạch đồng loạt mở đèn lên, chiếu cho Bạch trạch sáng trưng như ban ngày, ngay cả tòa nhà lớn nằm sâu trong sân cũng sáng rõ mấy phần.

Hai cha con Long sư thúc và Tiết Nguyên Kiền đã sớm đánh vào bên trong ngay lúc đám thuộc hạ của Bạch Thái Hoán lui lại. Người của Hiệp Hội đa số đều hoạt động trong thành thị, khi ra tay chủ yếu là chế ngự đối phương, tận lực không đả thương tính mạng người khác để không bị kết thù oán, thậm chí rất ít khi đánh tàn phế người đó. Nhưng hai cha con Long sư thúc và Tiết Nguyên Kiền lại khác, một thân bản lĩnh của bọn họ đều do chém giết thi quái mà luyện ra, ra tay tương đối tàn nhẫn, mỗi chiêu đều đánh thẳng vào chỗ yếu hại, tuyệt không có nửa điểm lấy lệ hay nương tay. Long sư thúc đối mặt với mấy tên thủ hạ của Bạch gia liền dùng đao chém rơi đầu bọn chúng, dao găm trong tay Tiểu Long thì đâm vào trong hốc mắt kẻ địch giống như giết thi quái, sau đó nhanh chóng rút ra ngoài, máu chưa kịp bắn, người nọ cũng không kịp kêu lên một tiếng thì đã té xuống đất chết tươi. Hắc kim trọng đao trong tay Tiết Nguyên Kiền thì thọc vào trong ngực đối phương, một hơi thọc mười mấy đao, mỗi đao đều xuyên từ trước ngực ra tới sau lưng, thập phần hung hãn!

Ba người vừa ra tay liền nâng lên khí thế trong sân, kích động không ít người dâng lên nhiệt huyết.

Có ba người Long sư thúc đi đầu, lại có Giang Vũ Hiên và Trần Vũ sốt ruột báo thù chạy trước mở đường máu, trong lúc nhất thời khí thế trào dâng, nhuệ khí không thể át. Sự dũng mãnh của những người dẫn đầu khiến cho những người theo sau đều ngại mình sẽ bị lạc hậu, bọn họ nhiệt huyết mười phần xung phong liều chết giết tới.

Yến Thính Vũ có bản đồ bố trí pháp trận phong thủy mà Bạch Lĩnh Khê lén lút gửi ra. Nàng ta rất rõ ràng tòa nhà này được bố trí theo Cửu Cung Bát Quái Trận, đừng nhìn diện tích sân chỉ có mấy trăm mét vuông mà lầm, một khi đã tiến vào bên trong cổng lớn của Bạch gia, nếu không phá được trận pháp này thì sẽ lạc ngay vào mê cung. Bạch Lĩnh Khê vẫn còn bị giữ bên cạnh Bạch Thái Hoán, nàng ta không thể để lộ ra thân phận nội ứng của Bạch Lĩnh Khê được, nên khi có bản đồ bố trí pháp trận trong tay, Yến Thính Vũ cũng không nói cho ai biết, chỉ âm thầm dẫn theo Yến Nguyệt Bạch và Mạc Phương đi phá trận.

Đối với trận pháp thì Yến Thính Vũ chỉ biết chút da lông, lấy bản lĩnh của nàng ta thì phá ba năm cũng không phá được trận này, Bạch Lĩnh Khê cũng biết Yến Thính Vũ không thạo trận pháp phong thủy cho nên trực tiếp nói cho nàng ta vào canh giờ nào, từ phương vị nào, vị trí nào đi tới phá cái gì trận pháp. Cho dù Yến Thính Vũ có bị ngốc đi chăng nữa, chỉ cần cầm bản đồ lộ tuyến đi tìm những vị trí mà Bạch Lĩnh Khê âm thầm đánh dấu trước đó thì cũng có thể phá được pháp trận này.

Thủ hạ của Bạch gia lui về trong tòa nhà, trốn trong Cửu Cung Bát Quái Trận ngăn chặn những người xông vào trong Bạch trạch. Bọn chúng lợi dụng cây cối rậm rạp trong sân để ẩn nấp, rồi lợi dụng Cửu Cung Bát Quái Trận để chia tách đám người tiến vào sân thành từng nhóm nhỏ, sau đó bất ngờ giết tới làm cho những người kia không kịp trở tay, nếu gặp phải những người có thực lực mạnh mẽ thì một kích không trúng liền tiếp tục lẩn trốn.

Giang Vũ Hiên xông vào trong trận liền cảm thấy không thích hợp, hắn mở balo lấy ra một bọc giấy, bên trong là một chiếc đèn Khổng Minh có vẽ bùa ở trên. Đèn Khổng Minh này không giống với loại đèn bình thường, đây là loại đèn tử mẫu. Nó gồm có chín trản đèn, một cái đèn lồng lớn đường kính khoảng một mét và tám đèn lồng nhỏ hơn, tám cái đèn lồng nhỏ này đại diện cho tám hướng Đông, Nam, Tây, Bắc, Đông bắc, Tây Bắc, Đông Nam, và Tây Nam. Phía trên chụp đèn có vẽ bùa, một đạo dẫn phù quyết đánh ra, chín trản đèn Khổng Minh lập tức bay lên không trung, hóa thành phù hỏa định trụ ở tám hướng.

Phù hỏa rọi sáng bóng tối bên trong Cửu Cung Bát Quái Trận, có đèn Khổng Minh chỉ đường, những người bị lạc phương hướng trong trận pháp ngay tức khắc tìm được đường đi. Dưới ngọn lửa của đèn Khổng Minh, những tên thủ hạ của Bạch gia đang trốn trong bóng tối của cây cối cũng bị lộ ra thân mình.

Ngay tức khắc, hai phe lại lao vào giáp lá cà một trận chém giết.

Yến Thính Vũ phá bỏ những mắt trận gây ảo giác đánh lừa giác quan, đem những vật liệu chống đỡ trận pháp đều hủy đi, nguyên bản mê cung to lớn cây cối tầng tầng lớp lớp vây khốn mọi người bắt đầu biến mất, lộ ra bộ dáng thực sự của nó - một cái sân vườn nhỏ diện tích khoảng hai trăm mét vuông.

Những kẻ thủ hạ của Bạch gia lợi dụng cây cối trong trận pháp để lẩn trốn cũng hiện ra ngoài, có mấy tên cách xa người của Hiệp Hội không đến hai mét, có chút thậm chí còn đang đứng đối diện với phe địch.

Nhưng mà khi những cảnh vật gây cản trở tầm mắt do pháp trận tạo ra bị triệt tiêu, mọi người đều có thể tinh tường nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, thậm chí cho dù đối thủ đang đứng trước mặt mình thì những người này vẫn quên mất việc động thủ. Bởi vì những kẻ thủ hạ của Bạch gia đang trốn trên cây, nằm dưới đất hoặc nấp trong bụi rậm đều đột nhiên biến thành xác khô. Chỉ trong phạm vi bọn họ đang đứng thôi đã có tới mười cái xác khô nằm tứ tung ngang dọc, cảnh tượng phá lệ khiếp người.

Những cái xác này giống như đã bị rút hết tất cả máu trong cơ thể ra ngoài, trở nên khô quắt, mấy nhánh cây trong sân nhìn còn đầy đặn hơn bọn chúng nhiều. Dựa vào y phục, vũ khí trên tay, chỗ bọn chúng nằm mai phục và dấu chân xung quanh thì có thể xác định bọn chúng chỉ vừa mới chết ngay lúc đang giao thủ với người khác, lặng yên không một tiếng động bị cái gì đó rút sạch máu huyết mà chết đi.

Những tên thủ hạ còn lại của Bạch gia nháy mắt đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Một gã đàn ông chừng 27, 28 tuổi mặc quần áo màu trắng tay cầm đường đao trong đám người của Bạch gia đột nhiên trợn to hai mắt, da thịt trên người hắn ta lấy mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng khô héo đi, mọi người sửng sốt nhìn toàn thân máu huyết của hắn đang dồn hết xuống hai chân. Hắn bật ngửa ra phía sau ngã xuống đất, người đứng gần hắn có thể rõ ràng trông thấy được hai giọt máu bóng loáng đỏ thắm như ngọc từ gan bàn chân của hắn bay ra rồi chui vào trong đất.

Hai giọt máu kia vừa bay ra, một gã đàn ông khỏe mạnh vừa rồi còn sống sờ sờ nháy mắt hóa thành một cái xác khô.

Tử trạng này giống hệt như những người trúng phải oan nghiệt huyết chú của Lộ Vô Quy, hơn nữa những người chết đi đều là thủ hạ của Bạch gia, tất cả đều là những tên cùng Bạch Thái Hoán bày trận đối phó Lộ Vô Quy lúc nãy.



Để cho bọn họ cảm thấy khủng bố chính là một tên đàn ông khỏe mạnh như vậy mà toàn thân máu huyết chỉ có thể ngưng tụ thành hai giọt máu! Này còn khủng bố hơn cả cương thi hút máu nữa!

Cảm giác quỷ dị và khủng bố này bao phủ lấy đám thủ hạ của Bạch gia, khiến cho bọn chúng run rẩy sợ hãi không thôi, không biết kẻ tiếp theo phải chết có phải là chính mình hay không!

Sắc mặt của Trần Vũ, Giang Vũ Hiên, Yến Thính Vũ và tất cả những người ở đây đều trở nên khó coi.

Quỷ chỉ hút tinh khí của người sống, chứ không hút máu người.

Lộ Vô Quy đây là đem toàn thân tinh huyết của người khác hút sạch. Không ít người cảm thấy Lộ Vô Quy không phải là Quỷ Linh mà là Yêu Linh, còn là loại Yêu Linh có thể bảo lưu lại tinh huyết lúc còn sống hoặc là loại Yêu Linh tu theo thuật pháp huyết tế để tạo ra nội đan.

Du Thanh Vi hô to phá vỡ yên tĩnh: "Trước tiên cần phải bắt lấy Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng!"

Mọi người lúc này mới hồi phục lại tinh thần, bọn họ nhìn Du Thanh Vi một cái rồi mới quay người giết về phía đám thủ hạ của Bạch gia.

Mặc kệ Lộ Vô Quy có bao nhiêu tà môn, ít nhất mọi chuyện Lộ Vô Quy gây ra đều có Du Thanh Vi phụ trách. Trước mắt mà nói, lập trường của Lộ Vô Quy và Du Thanh Vi đều thống nhất với bọn họ, mục tiêu cũng đã nhất trí với nhau. Trước tiên phải bắt lấy Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng, những chuyện khác cứ từ từ nói sau.

Thủ hạ của Bạch gia thấy ưu thế địa lý đã mất, quay đầu bỏ chạy vào trong tòa nhà lớn.

Du Thanh Vi và mấy người Long sư thúc đuổi theo ngay phía sau, vì phòng ngừa những kẻ này giở trò dụ địch nên đoàn người chia làm mấy nhóm đuổi bắt những tên đang bỏ trốn về hướng khác. Mặc Khuynh Triết, Yến Thính Vũ dẫn một đội người đuổi tới hai toà nhà nhỏ hơn, đồng thời an bài người canh gác tường viện, không để cho có kẻ trèo tường tẩu thoát.

Du Thanh Vi vừa mới vọt vào đại sảnh của tòa nhà lớn liền nhìn thấy một đoàn huyết vụ từ tầng hầm chui ra chặn lấy đường đi, theo sát là giọng nói của Lộ Vô Quy vang lên: "Chạy mau! Đừng đi vào trong này!" Nàng nhìn thấy Lộ Vô Quy xuất hiện, dừng lại bước chân gọi to: "Tiểu muộn ngốc!" Sau đó nhìn thấy đám thủ hạ mặc đồ trắng và đen của Bạch gia đang chạy về phía cầu thang, dường như muốn trốn xuống tầng hầm. Linh quang trong đầu nàng chợt lóe, kêu lên: "Không tốt, bọn chúng có địa đạo dưới đất!"

Long sư thúc túm chặt lấy Du Thanh Vi lui ra bên ngoài, đồng thời hét lớn một tiếng: "Rút lui mau!"

Long sư thúc vừa kéo Du Thanh Vi ra ngoài thì đoàn sương máu đang lấp kín đường đi của bọn họ lập tức tan ra.

Trần Vũ và Giang Vũ Hiên có chút do dự, nhưng chỉ sau hai giây liền nhanh chóng lui ra bên ngoài. Lộ Vô Quy xuất hiện cảnh báo cho Du Thanh Vi, Du Thanh Vi đều đã lui ra, bọn họ không lui theo thì chính là đồ ngốc.

Bọn họ vốn chỉ mới vừa vọt vào đại sảnh, cách cửa lớn khá gần nên thực mau đã chạy ra khỏi tòa nhà.

Bọn họ vừa mới chạy ra bên ngoài thì nghe thấy dưới lòng đất truyền đến tiếng nổ mạnh vô cùng kịch liệt, sóng xung kích của vụ nổ mạnh tới nỗi làm cho mặt đất rung lắc khiến bọn họ ngã nhào xuống, không ít gạch vụn bay tới, bọn họ chỉ có thể theo bản năng giơ tay ôm lấy bảo vệ phần đầu.

Tuy bọn họ đã ra khỏi tòa nhà nhưng vẫn chưa chạy xa, dưới uy lực của vụ nổ cơ hồ không có người nào có thể đứng vững. Tòa nhà ba tầng sụp xuống nhấc lên tro bụi mịt mù, đá vụn bay tán loạn làm cho ai cũng chật vật bất kham, có không ít người bị những mảnh xi măng rơi trúng, một đám mặt mày xám tro giống như vừa mới từ trong đống bụi bặm chui ra. Không ít người vỡ đầu chảy máu, tay và chân đều bị đá vụn cắt qua, máu đỏ và mồ hôi hòa cùng tro bụi bám trên người, thoạt nhìn thê thảm vô cùng.

Trần Vũ và Giang Vũ Hiên té vào một chỗ cùng nhau, nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi không thôi. Nếu không có Lộ Vô Quy kịp thời ngăn cản bọn họ lại, bọn họ sẽ vọt vào tầng hầm có chôn sẵn thuốc nổ kia, bây giờ chắc hẳn đã bị nổ chỉ còn lại mấy khối thịt vụn.

Một hồi lâu qua đi bọn họ mới phục hồi lại tinh thần, đám người khiếp sợ nhìn mảnh phế tích đổ sập trước mắt.

Ai mà biết được Bạch Thái Hoán có thể tàn nhẫn như vậy, ai mà đoán được lão ta sẽ chôn thuốc nổ dưới tầng hầm, còn.... còn lấy thuộc hạ của chính mình làm mồi dụ bọn họ tiến vào.

Du Thanh Vi và nhóm người Trần Vũ đuổi theo sát phía sau đám thuộc hạ mặc đồ trắng và đen của Bạch Thái Hoán, thời gian chỉ chênh lệch khoảng một phút, chỉ ngắn ngủi mấy chục giây thời gian, nếu bọn họ đuổi theo tới tầng hầm thì khả năng sống sót rời khỏi khi tòa nhà ba tầng bị nổ mạnh sụp đổ cơ hồ là bằng không.

Những người này đều dạo qua quỷ môn quan hết một vòng, cả đám nghĩ lại mà sợ hãi không thôi.



Du Thanh Vi khiếp sợ nhìn tòa nhà ba tầng sụp đổ một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, nàng gọi to: "Tiểu muộn ngốc!" Nàng gọi mấy lần mới thấy một bóng người màu đỏ xuất hiện bên cạnh mình.

Lộ Vô Quy chu mỏ ngồi xổm bên cạnh Du Thanh Vi, rầu rĩ không vui nhìn nàng.

Du Thanh Vi hỏi: "Em không sao chứ?"

Lộ Vô Quy lắc đầu. Cô buồn bực nói: "Bạch Thái Hoán quá xấu rồi, may mà em thông minh, vừa nhìn thấy lão ta kêu người đốt kíp nổ liền chạy nhanh tới báo cho chị biết."

Du Thanh Vi hỏi: "Lúc nãy em ở tầng hầm à?"

Lộ Vô Quy đáp: "Đúng rồi, em đang bám vào trên người của mấy tên kia, kết quả bọn chúng lại chạy xuống tầng hầm nên em cũng theo vào. Dưới tầng hầm này còn có địa đạo nha!" Cô khoa tay múa chân tạo một khoảng cách chừng 30cm, nói: "Cái cửa để vào địa đạo dày như vầy nè, phía trên còn trấn một mặt gương, vốn dĩ em đang bám vào trên người của mấy tên mặc đồ trắng và đen kia, nhưng khi bọn chúng chui vào trong địa đạo thì em lại bị cái mặt gương đó đánh văng ra ngoài."

Du Thanh Vi nói: "Em không có việc gì là tốt rồi. Bạch Thái Hoán tuy chạy thoát nhưng sau này cũng sẽ bị bắt lại thôi." Nàng nhớ tới chuyện của mấy cái xác khô lúc nãy, cân nhắc lời nói một lúc rồi mới hỏi: "Những cái xác khô kia, những cái xác khô bị hút sạch tinh huyết trong cơ thể.... là như thế nào vậy?" Lộ Vô Quy làm ra chuyện như vậy ngay trước mắt bao nhiêu người, nàng nhìn phản ứng lúc đó của bọn họ liền biết bọn họ nhất định sẽ lật lại chuyện để điều tra, không bằng hiện tại làm trò trước mặt mọi người hỏi một câu rõ ràng. Nàng tin tưởng Lộ Vô Quy không phải là yêu nghiệt đi làm hại người.

Lộ Vô Quy đáp: "Em mới không thèm đi hút tinh huyết của bọn chúng nha, là bọn chúng hại em, em chỉ có thể dùng huyết tế độn thuật để chạy trốn. Huyết tế độn thuật lấy máu làm chất dẫn, em mới không ngốc nha, em mất cả trăm năm mới có thể ngưng tụ được một giọt máu, đương nhiên không thể dùng máu của bản thân để huyết tế rồi, vì thế em liền độn tán bám vào trên người của những kẻ đã hại em, dùng máu của bọn chúng để hiến tế." Cô nói đến chuyện này hai mắt lập tức sáng lên, nhủ trong bụng: "Đúng rồi a, bọn chúng trúng huyết tế độn thuật của mình, huyết khí của mình còn bám trên người bọn chúng, vậy chỉ cần lần theo khí vị của huyết khí là có thể tìm được bọn chúng rồi." Cô nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị đuổi theo đám người kia. Lộ Vô Quy sực nhớ tới một chuyện, hơi có chút suy tư nói: "Tòa nhà của lão Bạch sập mất rồi, phong thủy trận cũng bị phá, mình có nên đào nền nhà của lão nữa không nhỉ? Thôi, lỡ đào rồi thì đào cho xong luôn." Hiện tại cô có thể chui xuống đất chạy đi khắp nơi, nhưng dưới nền đất của tòa nhà này có rất nhiều chỗ cô không chui vào được, cô cảm thấy lão già họ Bạch kia hẳn là còn giấu gì đó dưới lòng đất, còn giấu cái gì thì phải đào ra mới biết được.

Lộ Vô Quy nghĩ xong xuôi, quên cả việc tạm biệt Du Thanh Vi, chạy mất tiêu.

Hai ngày nay Du Thanh Vi cũng đã quen với phong cách nói đi liền đi của Lộ Vô Quy, hơn nữa nàng bị tình huống trước mắt làm cho có điểm ngây ngốc.

Vốn dĩ nàng nghĩ việc mình bắt lấy Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài sẽ xảy ra chút xung đột với Bạch Thái Hoán, nên chỉ tính đem theo nhân thủ nhiều một chút đảm bảo an toàn cho bản thân, với lại có thêm Lộ Vô Quy ở bên ngoài suất lĩnh vạn quỷ chiếu ứng, Bạch Thái Hoán không có khả năng nhào ra bắt nàng. Nàng cứ nghĩ rằng sẽ cùng Bạch Thái Hoán giằng co một chút thôi, sau đó nàng sẽ mang Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài bỏ chạy là xong việc.

Nhưng nàng không nghĩ tới Yến Thính Vũ lại huy động nhân thủ của Yến gia, Trần Vũ và Giang Vũ Hiên lại tung hết sức lực ra tương trợ. Hai người bọn hắn còn vọt lên đánh tiên phong, bộ dáng như thể muốn cùng Bạch Thái Hoán liều mạng một phen.

Nàng thấy trận pháp của Bạch gia bị phá rất nhanh, không chỉ có Cửu Cung Bát Quái Trận bị phá mà cả trận pháp ngăn cản Lộ Vô Quy cũng bị triệt tiêu, này rõ ràng không chỉ do Giang Vũ Hiên thả đèn Khổng Minh, mà phỏng chừng còn có bút tích làm nội ứng của Bạch Lĩnh Khê.

Nhiều người thêm củi thì lửa to. Bạch trạch khó công phá như vậy nhưng bọn họ liều chết xông vào, lấy khí thế nghiền nát bẻ gãy liền có thể đánh hạ. Nếu không phải Bạch Thái Hoán nhanh chóng quyết định cho nổ tòa nhà chặt đứt đường truy kích của bọn họ thì hôm nay lão ta cũng khó mà thoát được.

Nhưng hôm nay Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng chỉ vứt bỏ tòa nhà mang theo người chạy thoát, nhân thủ của bọn chúng vẫn còn, tổn thất chút tiền tài nhà cửa này chỉ sợ cũng không lay động được căn cơ của hai lão già đó.

Tuy nói có thể đánh hạ Bạch trạch là một niềm vui ngoài ý muốn, nhưng việc để cho Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng chạy thoát ít nhiều vẫn làm cho Du Thanh Vi có chút buồn bực.

Yến Thính Vũ, Yến Nguyệt Bạch, Mạc Phương và Mặc Khuynh Triết đuổi tới tòa nhà bị sập, nhìn thấy mấy người Trần Vũ chỉ bị chút thương tích ngoài da mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy nói mấy người bọn họ vì tranh chức Phó hội trưởng với nhau mà so kè lỗ đầu chảy máu không thôi, nhưng bọn họ tuyệt đối không muốn nhìn thấy người của Hiệp Hội bị tử thương, mặc kệ là ai chết đi cũng sẽ là một đả kích trầm trọng đối với Hiệp Hội. Giống như lúc trước Du Thanh Vi giận dữ rời khỏi Hiệp Hội, tuy nói hai bên còn có thể bảo trì quan hệ hảo hữu hợp tác với nhau, nhưng sự thật là thế lực của Hiệp Hội cũng vì vậy mà suy yếu đi rất nhiều. Nếu Du Thanh Vi không rời khỏi Hiệp Hội, có Lộ Vô Quy và Cẩm Trần đạo trưởng bọn họ chống đỡ, cần gì phải chờ đến hôm nay mới tiến đánh Bạch trạch, bọn họ đã sớm có thể bắt lấy Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng rồi.

Yến Thính Vũ biết hai lão già Bạch, Lý kia đã cho nổ tòa nhà, trốn thoát bằng địa đạo nên cũng không có ý muốn truy đuổi nữa, nàng ta đơn giản thương lượng qua với mấy người Du Thanh Vi, Trần Vũ, Giang Vũ Hiên và Mặc Khuynh Triết, thống nhất lưu lại nhân thủ của các nhà hợp tác rửa sạch Bạch trạch, bọn họ thừa dịp người tập hợp đông đủ nhanh chóng quay đầu lao thẳng tới Lý trạch.

Du Thanh Vi để Đường Viễn lưu lại tham dự việc rửa sạch Bạch trạch, còn nàng và Long sư thúc thẳng tiến tới Lý trạch.

Lúc bọn họ chạy tới Lý trạch thì trời đã rạng sáng.

Tòa nhà của Lý gia bốc cháy hừng hực, ánh lửa tận trời, xe cứu hỏa vẫn đang dập lửa. Dây cảnh giới thật dài được giăng lên ngăn cản những người vừa đuổi tới.

Nhìn mười mấy chiếc xe cứu hỏa đang dừng trước Lý trạch bị lửa lớn thiêu đỏ một góc trời kia, cùng với rất nhiều người mặc chế phục cảnh sát đi tới đi lui, đoàn người vừa đuổi tới chỉ đành thoái lui quay về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play