Lúc trời ngã đỏ.

Năm người bốn đang bước chân không ngừng nghỉ, bất ngờ Đông Phương Thiên Nguyệt lại đứng im, tiếp theo, bước chân Phong Lam Thiên cũng là đứng lại, hai người nhìn chăm chăm về phía chân trời, gương mặt trở nên có chút trầm trọng.

Sau chưa đầy một khắc, ba người còn lại cũng bắt đầy dừng lại bước chân.

Phía chân trời kia, từng đợt cát cuồn cuộn lao đến, che khuất cả mặt trời, khiến không gian bất ngờ tối đi rất nhiều.

Vị trí của bọn họ cũng bắt đầu nổi lên từng đợt cát nhẹ, theo gió bám đầy lên y phục bọn họ, bám lên cả da.

Đi trên sa mạc, bão cát vẫn luôn là thảm họa, dù thực lực mạnh mẽ, vẫn là sẽ e ngại với nó!

Thêm nữa, tốc độ bão cát vẫn luôn là rất nhanh, và nó cũng rất hay bất chợt xuất hiện, thực lực mạnh thì tránh coi như vẫn có khả năng.

Lúc này, một giọng nói lên tiếng than thở:

"Như thế nào lại gặp phải bão cát a"

Đông Phương Thiên Nguyệt khẽ nghiên đầu nhìn bọn họ, hoá ra là nhóm đệ tử Tinh Anh học viện Hồng Phong vừa thấy ban trưa, nàng không nói gì quay mặt đi nơi khác.

Lúc này, bão cát cũng là kéo đến nơi bọn họ, xoáy tròn, vàng ươm đầy trời.

Năm người bọn họ, trong cơ thể thiên lực đã là sớm âm thầm vận hành, năm người liếc mắt nhìn nhau một cái, thiên lực bên trong cơ thể liền ào ạt tuôn ra, hình thành một màng bảo vệ ngăn chặn bọn họ với bên ngoài, cát liền không có khả năng vào được bên trong.

Cát bên ngoài ầm ầm đập vào lá chắn thiên lực đa màu sắc của bọn họ, như thể muốn đánh sập tầng lá chắn này thành trăm mãnh ngàn mãnh vậy!

Theo bão cát càng dài, thiên lực trong cơ thể bọn họ xói mòn với vận tốc nhanh chóng.

Không biết qua bao lâu, thiên lực trong cơ thể Đông Phương Thiên Nguyệt đã xói mòn gần một nửa, Điệp Y cùng Điệp Lan lại càng xói mòn nhiều hơn nàng.

Điệp Lan vốn là chuyên tâm nghiên cứu luyện đan, nên thực lực cũng là không cao hơn nàng, thậm chí còn thấp hơn nàng một bậc, là Ngự Thiên Cảnh tiền kì.

Điệp Y thì thực lực ngang nàng, cũng giống như nàng ấy muội, Điệp Y đa số thời gian đều là ở nghiên cứu luyện độc, nên thực lực cũng không có cao hơn nàng.

Thêm nữa, không gian đan điền Đông Phương Thiên Nguyệt vốn là trải qua nhiều lần đạt đến cực hạn nên được mở rộng ra, chứa nhiều thiên lực hơn tỉ muội họ Điệp, nên là thiên lực trong người vẫn còn nhiều hơn hai người kia.

Chỉ có Phong Lam Thiên cùng với Hàm Nhất, vẫn luôn là chuyên tâm tu luyện, thực lực cũng là cao hơn ba nàng nhiều, nên bọn họ hiện tại xem như vẫn còn thản nhiên, cũng chưa có thật sự cảm thấy lo lắng lắm, vì thiên lực trong cơ thể bọn họ vẫn còn rất nhiều.

Bất quá, bão cát vẫn là không có dấu hiệu dừng lại, tâm tình bọn họ cũng là không thả lỏng ra nổi.

Một khắc trôi qua......!
Hai khắc.......!
Nữa canh giờ.........!
Một canh giờ qua đi.....!
Thiên lực trong cơ thể Đông Phương Thiên Nguyệt đã sử dụng hết bảy phần, chỉ còn lại ba, mà bão cát lại lần nữa cuồn cuộn kéo đến.

Từng đợt cát vàng bao lên lá chắn của bọn họ, va đập, cọ xát.

Xung quanh năm người bây giờ, chỉ còn lại một màu vàng ươm của cát, tựa như tạo thành một thế giới kim sắc, và đúng nghĩa chỉ có kim sắc.

Lại qua một canh giờ.

Vì là độc sư nên gương mặt Điệp Y vốn dĩ liền có phần trắng bệch hơn người bình thường, nay lại càng lộ ra màu sắc xanh xao yếu ớt, vì luôn phải tiếp xúc với độc tố, thể chất của Điệp Y cũng là không phải rất tốt, nàng ấy đã bắt đầu đứng không vững muốn ngã xuống, chỉ là ý chí cương ngạnh khiến nàng ấy đứng duy trì đến bây giờ.

Trong đáy mắt Đông Phương Thiên Nguyệt xẹt qua tia thưởng thức, ý chí Điệp Y, nhưng thật ra rất giống nàng!

Đông Phương Thiên Nguyệt hiện tại, thiên lực cũng là muốn vắt cạn, bàn tay nhanh chóng lấy ra một vốc tăng khí đan, đổ hết cả lọ vào khoang miệng, cảm nhận thiên lực dần dần khôi phục, bước chân mới là vững vàng hơn đôi chút.

Điệp Y cùng Điệp Lan lúc này cũng là đến giới hạn, mỗi người cũng là lấy ra tăng khí đan mà uống vào..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play