Sau khi cùng Uông Viêm đấu kết thúc, Đông Phương Thiên Nguyệt liền hướng viền Trầm hội trưởng mà đi, đi trong chốc lát liền tới.
Trầm Quý sớm đã biết nàng đến công hội lính đánh thuê, cũng là biết nàng đánh chết người, lại là không có nhúng tay vào, lại còn lấy tấm thái xem kịch, nhàn nhã uống linh trà nhìn xem mọi thứ.
Đông Phương Thiên Nguyệt còn chưa kịp gõ cửa, đã nghe thấy giọng Trầm Quý bảo nàng cứ vào, nàng cũng là chậm rãi đẩy cửa đi vào.
"Trầm hội trưởng" Đông Phương Thiên Nguyệt làm một động tác nghiên người chào, giọng nhàn nhạt.
"Ngươi ngồi xuống đi"Trầm Quý chỉ tay vào cái ghế đối diện nói.
Nàng cũng chẳng khách khí làm gì, từ tốn ngồi ở đối diện ông.
"Với cái tính lạnh lùng của ngươi, hẳn là sẽ không chỉ đến thăm ta nhỉ? mục đích chính là gì, nói đi a"
"Quả nhiên là Trầm hội trưởng, vừa liếc mắt liền biết ta có việc, ta cũng không nên nói thêm lời dư thừa, chỉ là muốn hỏi một chút, Trầm hội trưởng có hay không nghe cái gì tin tức về Thanh Phong trấn, nếu là tin tức về ta Đông Phương Gia càng là hảo"Đông Phương Thiên Nguyệt nhập một ngụm linh trà, môi khẽ cong lộ ra một nụ cười, đôi mắt điềm nhiên nhìn Trầm Quý.
"Tin tức nhưng là ta có một chút"Nói xong, Trầm Quý đặt nhẹ chung trà xuống mặt bàn, tiếng chung trà va chạm với mặt bàn vang lên một thanh thúy âm thanh.
"Hội trưởng, người cứ nói tiếp"Đông Phương Thiên Nguyệt tự động cầm lên ấm trà, rót cho Trầm Quý một chung.
"Ta dĩ nhiên là sẽ nói, cũng không có gì lớn lắm, chỉ là có một gia tộc trung đẳng biết ngươi rời đi lịch luyện, liền nhân lúc đó khiêu chiến Đông Phương Gia, nữa tháng sau sẽ đấu, cụ thể hơn thì ta không rõ"Trầm Quý cầm lên chung trà nàng rót cho, nhấp một ngụm, hơi nhắm mắt thưởng thức mùi thơm nhàn nhạt của lá trà.
Tâm tình Đông Phương Thiên Nguyệt trầm xuống theo câu nói Trầm Quý, thật không ngờ, thế mà lại có gia tộc thừa cơ khiêu chiến Đông Phương Gia a!
Khiêu chiến giữa các gia tộc tranh giành vị thế, theo thông lệ sẽ là so đấu giữa đệ tử trong gia tộc, nên là Đông Phương Trì không được tham gia đấu, mà chỉ có Đông Phương Hạo Hiên, Đông Phương Thanh Tuấn và Đông Phương Tử Khanh ra đấu.
Năng lực chiến đấu của bọn họ không tồi, nhưng là để đấu với mấy để tử của các gia tộc trung đảng vẫn là có phần khó khăn.
Không phải nàng không tin tưởng ba người bọn họ, nhưng là bên kia khiêu chiến, hẳn là sẽ có chuẩn bị, có thể là đan dược thăng cấp tạm thời, hay là đan dược giúp đỡ chiến đấu, có thể dùng cả độc hoặc một số thủ đoạn khác.
Còn Bọn họ, tuy không tiếp xúc quá nhiều, nhưng Đông Phương Thiên Nguyệt tin chắc, bọn họ chắc chắn sẽ không chịu dùng thủ đoạn, mà là muốn quang minh chính đại mà thắng, như thế liền thấy là phần thua lại tăng lên.
Có đôi khi, cần phải dùng một chút thủ đoạn, đối với nàng thì, chỉ cần đạt được kết quả nàng mong muốn, quá trình liền không quan trọng nữa rồi.
Lại ngồi nói chuyện với Trầm hội trưởng chốc lát, Đông Phương Thiên Nguyệt liền cáo từ rồi rời đi.
Chỉ là ban nãy nàng có nghe qua Trầm Quý nói rằng, bọn người Mộ Thành Lâm và Nghê Tâm Mẫn đã thay tên và gia nhập công hội lính đánh thuê, còn vì để tránh người khác nhận ra mà mang lên mặt nạ che đi khuôn mặt.
Đông Phương Thiên Nguyệt có chút không hiểu, chẳng phải bọn họ đã đến Ngải Y thành rồi sao? như thế nào lại quay lại đây? bọn họ là không sợ bị Nghê thành chủ và Mộ Gia người phát hiện sao?
Chỉ là thắc mắc một chút, nàng cũng không muốn lại lo chuyện bao đồng, cũng không có nói về bọn họ với Trầm Quý.
Còn về việc nàng giết lính đánh thuê Uông Viêm kia, Trầm Quý đã nói sẽ cho người lo liệu, nàng không cần phải lo việc đó.
Rời đi công hội lính đánh thuê sau đó, Đông Phương Thiên Nguyệt liền phát hiện bản thân bị theo dõi, nàng vẫn là giữ thái độ điềm tĩnh, chậm rãi đi mấy vòng con phố Liễu Xuyên thành, sau đó dừng lại ở một đoạn đường vắng, vắng tanh không người..