Lại qua mấy ngày, Đông Phương Thiên Nguyệt lúc này mới thoát ra trạng thái tu luyện, rời đi khách điếm.
Trên đường phố, ai ai cũng đang bàn về việc cột sáng xuất hiện vào mấy ngày trước, tấp nập ồn ã.
"Của ta gia chủ hôm đấy còn đến đó, mà nơi đó chỉ có bị phá vỡ một hang động, thật tò mò không biết đó là gì"
"Ta hôm đó cũng nghe của ta trưởng lão nói qua, lúc ngài ấy đến, cái hang đó vẫn còn đọng lại linh lực hơi thở nồng đậm, nghe đâu là cực tinh thần a"
"Chắn chắn là bảo vật quý hiếm rồi, không biết bị ai chiếm được nữa"
"Có khi là bảo vật đã sinh linh trí, cảm giác nguy hiểm liền chạy, đại ca ta nói như vậy"
Tiếng bàn luận vẫn còn sôi nổi, hoà thêm với âm thanh rao bán của những sạp đồ, những thanh âm mời gọi của tửu lâu, không khí là náo nhiệt bội phần.
Đông Phương Thiên Nguyệt bước nhanh trên đường, hướng công hội lính đánh thuê mà đi.
Lúc bước vào, phát hiện hôm nay nhưng có rất nhiều người, công hội trưởng quỷ yêu cầu phải xếp hàng, sẽ lần lượt kiểm tra nhiệm vụ từng người, nàng cũng chậm rãi bước vào hàng.
Đứng đợi tầm hai khắc, cuối cùng cũng gần tới nàng, phía trước nàng chỉ còn một người, người này xong liền sẽ đến nàng ngay.
Lúc này, bất ngờ xuất hai người nữ tử một là diện kim y, một vận hồng y lửa đỏ, hai người dung nhan như đúc, không một điểm khác biệt ngoài y phục, liếc mắt liền hiểu là song bào thai.
Ngũ quan cả hai đều là xinh đẹp nhất đẳng, mày liễu môi hồng, mũi cao thanh thoát, khí chất cũng là mị hoặc câu nhân, một đôi hồ ly mắt mị hoặc liếc nhìn, nam nhân ở liền tự khắc nhường vị trí của mình cho hai nàng ta.
Đông Phương Thiên Nguyệt liếc nhìn, cũng không để ý làm gì, lạnh nhạt đứng đó, tản mạn ra một loại khí chất xa cách.
Vì lý do khí chất nàng, cùng biểu cảm lạnh như băng và đôi mắt không một chút độ ấm, nên dù cho dung nhan nàng là vạn người có một một trương mĩ lệ, cũng chẳng nam nhân nào dám nhìn chăm chăm vào.
Bạch y lại tựa như khiến nàng càng thêm xa cách, tựa như tiên nhân lạc khỏi chốn hồng trần, tĩnh lặng lại khiến cho người chẳng dám sinh ra ý nghĩ không hay.
Đến lượt, Đông Phương Thiên Nguyệt tiến lên phía trước một bước, lấy ra thẻ nhiệm vụ, sau lại từ càn khôn túi lấy ra Ma Nhãn của Ma Nhãn Kim Xà.
Người nam tử phía sau nàng vừa nhìn thấy nàng là lấy ra thẻ nhiệm vụ năm sao, sau lại thấy nàng lấy ra Ma Nhãn của Ma Nhãn Kim Xà thì nhịn không được kêu lên một tiếng:
"Yêu nghiệt a! ngươi như thế nào trẻ như vậy, hơn nữa chỉ mới Luyện thể cấp bật, đã thực hiện được nhiệm vụ ngũ tinh? nhìn qua ngươi còn là không một chút thương tích nga!"
Theo tiếng nói của gã ta, mọi người liền dời ánh mắt tập trung lên người nàng, những tiếng nghị luận lúc này vang lên càng nào nhiệt.
Bị nhiều người như thế nhìn chăm chăm, Đông Phương Thiên Nguyệt có chút không được tự nhiên, nhận lấy phần thưởng của nhiệm vụ, sau liền dự toán sẽ đi xem Trầm hội trưởng một chút, sẵn tiện nghe ngóng một chút sự về Trấn Thanh Phong, sau mới là rời đi.
Lúc nàng, bất ngờ hai nữ tử song bào thai kia chạy vội về phía nàng, nét mặt vẫn có phần là sợ sệt.
"Cô nương, xin hãy cứu chúng ta"
"Phải đó, rơi vào mắt xanh tên Uông Viêm kia, kết cục bọn ta nhưng là không thể nghĩ"
Đông Phương Thiên Nguyệt liếc nhìn hai nàng ta, lạnh nhạt đáp:
"Ngươi cho ta một lý do để cứu hai người các ngươi"
Cả hai nhưng không ngờ nàng sẽ là liêu một dạng như thế, cơ thể có chút bất động, nghĩ lại, quả thật nàng cứu bọn họ, nhưng là chẳng để làm gì.
Lúc này, một tên hán tử áo nâu bước tới, trên tay vẫn cầm trường côn dài hơn thước, vẻ mặt nghênh ngang.
"Hoá ra là cùng một giuộc, ta hôm nay quả là may mắn, một lần liền gom được tam vị mĩ nhân, dung mạo như hoa như là không đủ nói"
Những người xung quanh làm bộ dáng như không thấy gì, lờ đi nơi khác.
Nhìn trong đám lính đánh thuê, tên này thực lực có thể nói là cao nhất, nằm ở Toàn Thiên cảnh đỉnh, đã tiến gần đến cánh cửa Ngự Thiên, quả thật ở nơi này có tư cách để nghênh ngang..