Đi quanh Tiêu Sơn Lĩnh một hồi, Đông Phương Thiên Nguyệt cũng là có gặp một ít linh thú nhị giai và tam giai, có chút buồn chán, cấp bậc ma thú như này, thật sự là rất thấp đối với nàng a!
Ngoài ra, nàng còn thu thập được không ít các loại dược thảo, tuy không gọi là quý hiếm, nhưng là trong rất nhiều loại đan đều xuất hiện bọn nó là thành phần, tuy không phải thành phần chính nhưng là cũng tương đối cần thiết.
Vừa vặn gặp phải liền thu vào, sau này luyện đan thì không cần phải đi mua nữa, hảo a.
Qua giờ tỵ, nắng bắt đầu gắt gao hơn, xuyên qua từng tán lá chiếu lên gương mặt hoàn mĩ của Đông Phương Thiên Nguyệt, mĩ càng thêm mĩ!
Nàng khẽ ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, một sắc thanh lam điểm thêm sắc trắng của mây, thật giống thế giới kia!
Nhớ kiếp trước, mỗi lần trời nắng gắt như này, nàng nhất định sẽ uống cả một quả dừa, hoặc là lao mình xuống dòng nước mát lạnh của hồ bơi.
Đến hiện tại, nàng nhưng đã không còn những mong muốn đó nữa, dường như đến với thế giới này, khiến nàng có nhiều hơn sự kiên cường, cũng là có thêm càng nhiều sự tham vọng, tham vọng về thực lực, tham vọng về địa vị, về quyền lực, về cái vị trí gọi là Chí Tôn.
Nghĩ đến hai chữ Chí Tôn, huyết lưu chảy trong cả người nàng dường như nóng bỏng hơn, bước chân nàng cũng là bắt đầu nhanh hơn.
Hướng nàng đi là hướng sâu nơi Tiêu Sơn Lĩnh, đừng ai nói Đông Phương Thiên Nguyệt liều lĩnh, không có hiểm cảnh sẽ không có tiến bộ, muốn đạt đến hai chữ Chí Tôn, điều nàng phải trả giá và sự cố gắng của nàng, phải là gấp nhiều lần người khác!
Quả nhiên đi sâu vào hơn, tần suất ma thú xuất hiện cũng nhiều hơn, cấp bậc cũng là cao hơn.
Đông Phương Thiên Nguyệt dừng lại bên bờ suối, chọn một nơi kín đáo, liền là thoát y, bước xuống suối bắt đầu hoà mình vào dòng nước.
Nàng vừa trải qua một trận chiến, có thể nói thì nó tương đối hơi quá sức với nàng, gần như chạm đến cực hạn.
Bất quá, Đông Phương Thiên Nguyệt sau khi chiến đấu xong, liền có được xúc cảm khoang khoái không nói thành lời, có thể nói đó là niềm vui sướng khi hạ được đối thủ của mình.
Trong lúc chiến đấu, chiến ý ở đáy lòng như bao lấy cả người nàng, điên cuồng.
Chiến đấu xong lại là một cảnh tượng khác, cả người nàng ban nãy đều dính đầy máu của đám ma thú, rít rít dính vào da thịt nàng, ngứa ngáy khó chịu.
Trên người Đông Phương Thiên Nguyệt còn bốc lên cổ mùi tanh nồng của máu, với một người mắc hội chứng cưỡng chế như nàng, quả là cực hình!
Chịu không nổi, Đông Phương Thiên Nguyệt liền dứt khoát đi tìm một dòng suối để là xử lý phần thịt ma thú mà nàng thu được khi nãy, sau đó liền đi tắm.
Lúc nàng tắm xong đã là hơn hai khắc sau, nhanh chóng mặc vào một bộ bạch y sạch sẽ, lại trở về với bộ dáng lạnh nhạt như bình thường.
Nhạn Thương đã được nàng vào túi càn khôn, nên hiện tại không có ở bên bám vào tay áo nàng ngủ, nếu không khi chiến đấu, thật sự sẽ rất vướng víu.
Kì thật Đông Phương Thiên Nguyệt cũng là không thể tin được, nó nhưng có thể tiến nhập cán khôn túi!
Túi càn khôn từ trước đến giờ, ai ai cũng biết, bên trong là không có thời gian, chỉ là một khoảng không chết, tức là không gian không có sự phát triển, và một điều nữa, đó là con người và ma thú sẽ không thể tiến nhập thật sự vào bên trong, chỉ có thể là đưa một tia thần thức vào mà thôi.
Lúc đó nàng chỉ là ôm may mắn, Nhạn Thương là cơ quan thú, có thể hay không cơ quan của túi càn khôn sẽ không ngăn cản được nó? có thể hay không nó có thể tiến nhập túi càn khôn?
Chẳng thể ngờ được, nó thật sự có thể vào bên trong túi càn khôn!
Đúng thật là vi diệu a!
Không nói đến chuyện của Nhạn Thương nữa, trong lúc Đông Phương Thiên Nguyệt tắm, Tiểu Hoả cũng là đã gom được một lượng lớn củi khô, chỉ chờ nàng tắm xong, liền có thể bắt đầu nướng thịt ma thú.
__________
Đây là Cà Phê của buổi sáng nay:
Chia đôi màn hình, vừa học vừa cập nhật chương cho mọi người đó, dây thần kinh căng thật..