"Chúng ta vốn là rất nghe tỉ tỉ lời nói, ở trong phòng gian khách điếm này rất lâu a rất lâu.........."
Tiểu Hoả bắt đầu kể tường tận lại những ngày qua của nó và Nhục Cầu, mọi chuyện bắt đầu là từ hai ngày trước.
Nhục Cầu và Tiểu Hoả vốn đang ở trong phòng, vừa tán gẫu chuyện phiếm vừa ăn linh quả Đông Phương Thiên Nguyệt để lại cho chúng.
Kì thật thì vốn chỉ có Tiểu Hoả nói, Nhục Cầu chỉ ở bên cạnh ya ya mấy tiếng như đáp lại lời Tiểu Hoả mà thôi.
Thì bất ngờ một cổ mùi hương nhàn nhạt không biết từ đâu lan đến nơi hai bọn nó.
Theo như lời Tiểu Hoả diễn giải thì, cổ mùi hương đó tuy mờ nhạt nhưng lại rất dễ chịu, Tiểu Hoả lại còn bổ sung nói thêm, mùi hương này rất nhạt, không phải khứu giác bọn nó tốt liền là nghe không ra.
Nhục Cầu nghe được mùi hương liền đẩy ra khe hở cửa sổ, tốc độ cực nhanh bay đi, Tiểu Hoả thấy thế cũng vươn cánh bay theo.
Đông Phương Thiên Nguyệt nghe đến đoạn này, liền liếc nhìn sang Nhục Cầu, ra hiệu cho Tiểu Hoả ngưng kể, lên tiếng: "Ngươi biết nguồn gốc mùi hương từ trước?"
Nhục Cầu cũng không phủ nhận, cái đầu nho nhỏ khẽ gật, nói: "Trước đây ta từng thấy qua, lúc trước cũng từng dùng qua".
Thật khó tin, nếu trước đây nó từng dùng qua rồi, hẳn là đã biết nhân loại ngôn ngữ từ trước chứ?!
Chẳng lẽ là.........!
"Ý ngươi là.....ngươi còn bản thể khác, khi đó ngươi chưa biến thành bộ dạng này, cũng dùng qua thứ đó, và cũng biết nói nhân loại ngôn ngữ.
Sau thì gặp vấn đề khiến ngươi biến thành như này, và chỉ có thể ya ya ya như kia thôi.
Sau đó gặp lại mùi hương thứ có thể khiến ngươi nói được ngôn ngữ của con người kia, ngươi liền đi theo mùi hương tìm???"Nàng nhướng mày nhìn Nhục Cầu,chậm rãi phân tích.
Tiểu Hoả nghe thế cũng liền nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Nhục Cầu, như hỏi rằng: Thật sự là vậy sao?
Nhục Cầu im lặng trong chốc lát, sau đó liền gật đầu, Đông Phương Thiên Nguyệt thấy thế cũng liền hỏi:
"Ngươi biết đó là thứ gì không? Còn nữa, hai đứa nhóc các ngươi như thế nào gặp được Mộ Thành Lâm và Nghê Tâm Mẫn"
"Ngươi nói ai là nhóc? ta nhưng là đã hơn bốn trăm tuổi a......!"Nhục Cầu bất mãn kêu lên, sau đó cũng là trả lời câu hỏi nàng vừa đặt ra: "Ta cũng không biết rõ ràng lắm về nó, ta chỉ biết nó là một loại quả hơn hai trăm năm mới kết một lần, thêm nữa thời gian để chín cũng mất mấy chục năm, không mang thuộc tính.
Khi ma thú ăn vào sẽ nhanh chóng sinh ra linh trí và biết nói nhân loại ngôn ngữ, còn đối với nhân loại thì tác dụng chỉ như linh quả bình thường thôi"
"A.....là như vậy nga" Đông Phương Thiên Nguyệt gật gù nói:
"Không nói về nó nữa, làm sao các ngươi gặp Mộ Thành Lâm và Nghê Tâm Mẫn"Nàng nhắc lại một lần nữa câu hỏi trước đó.
"Chúng ta cũng không có gặp bọn họ, chỉ là trên đường về thấy qua hai người bọn họ nấp ở một sơn động bên vách núi gần chỗ cái quả đỏ đỏ toả sáng mà Nhục Cầu ăn a" Non nớt Tiểu Hoả giọng nói vang lên.
"Nhục Cầu nói cho ta biết về ngươi đi"
Nhục Cầu nghe thế liền ngẩn lên cái đầu nhỏ nhìn nàng:"Ta? ta nhưng chẳng có gì để nói cả! lại nói, ngươi đừng có mà gọi ta là Nhục Cầu, ta tên Nhạn Thương"
"Ngươi là cái gì chi loại ma thú?"Đông Phương Thiên Nguyệt mặc kệ lời phản bác nó, hỏi một câu khác.
"Ta là Cơ Quan Thú, cũng có người gọi là Dị Thú Cơ Quan"
"Hả? Cơ Quan Thú? vậy năng lực ngươi là gì?"Cơ Quan Thú, nghe thật thú vị nha!
"Trên đời này, không có cơ quan nào ta không phá được, trận pháp và phong ấn cũng thế, ngoại trù trận pháp phong ấn thượng cổ của người kia thôi"Nó có phần đắc ý, nhưng đến câu cuối có hơi ngập ngừng.
"Ồ, ta nhưng là nhặt được bảo bối a, nhưng là, người kia trong lời ngươi nói là nhân vật nào?"Đông Phương Thiên Nguyệt rất chi là cao hứng, thật sự không thể ngờ a! tất cả cơ quan, trận pháp phong ấn sau này nàng sẽ là liền giao hết thảy cho nó!
Hẳn là cũng sẽ không gặp tới người kia mà nó nói đâu? Đại lục này rộng lớn thế mà.
"Sáng Thế nữ thần, cũng chính là người đã kiến tạo ra thế giới này"Nhục Cầu có vẻ hơi ngẩn đầu nhìn lên, trong giọng có tia mỏng manh là nhớ!
"Ngươi và nàng rất thân thuộc?"Đông Phương Thiên Nguyệt thấy thái độ của nó, liền lên tiếng hỏi.
"Ta trước đây có một quảng thời gian từng đi theo ngài, mặc dù không có khế ước, kì thật thì ngài ấy cũng là không có kí khế ước với bất kỳ ma thú nào cả"Nhục Cầu bất động thanh sắc nói, nàng không nhìn ra được gì từ biểu cảm và giọng điệu của nó..