Thiên đã hắc.......!
Đông Phương Thiên Nguyệt mải mê luyện Phượng Hoàng Vũ Động ở sân viện, đến cả khi trời đã tối cũng là không quan tâm.

Mãi luyện đến lúc quá canh hai mới là ngừng lại, nồi ở nóc nhà uống rượu.

Tiểu Hoả ngồi ở vai nàng đã lim dim sắp ngủ, Đông Phương Thiên Nguyệt đặt nó xuống bên cạnh, tự ngồi uống rượu.

Nhục Cầu nhưng không ở đây, nàng cũng là không rõ nó đã đi đâu, bất quá lại cũng không có lo lắng, dù sao với tốc độ của nó, nhưng là sẽ có mấy người đuổi kịp?

Đông Phương Thiên Nguyệt bất chợt lại nhớ về kiếp trước, lại nhớ đến tất cả mọi chuyện mình đã chịu đựng, đến bây giờ mới là hiểu được, những sự chịu đựng và cố gắng của nàng thật không đáng.

Năm đó Hoàng Kì Uyên nhưng là chỉ mới mười bảy tuổi, cha gặp tai nạn mà chết, mẹ lại vì chuyện này mà hoá điên, chỉ mới mười bảy tuổi đã phải gòng gánh cả một tập đoàn Hoàng Kì.

Vừa phải học, vừa phải lo cho mẹ, lại vừa phải gánh vác chuyện tập đoàn, trong hơn một năm đầu tiên, cổ phiếu liên tục rớt giá, có rất nhiều nhân viên bỏ đi, nhận không biết bao lời chỉ trích từ cổ đông và từ rất nhiều người.

Có nhiều khi đến cả bữa sáng cũng không kịp ăn, đã phải cắm đầu vào công việc, cũng có nhiều lần cả ba bữa đều thay quoa loa bằng sữa và một mẫu bánh mì, mỗi ngày chỉ ngủ hơn hai giờ, cơ thể suy nhược đến là nghiêm trọng, điên cuồng cố gắng để vực dậy tập đoàn Hoàng Kì.

Đến khi lên đại học, tập đoàn cuối cùng cũng có bước phát triển, lúc này cũng là lúc, nàng gặp tên Lưu Hoàng kia, hắn ta là hội trưởng hội học sinh.

Khi ấy, hắn dịu dàng, hắn ấm áp, động viên nàng, khiến tim Hoàng Kì Uyên rung động.

Nhưng đến khi nàng lên đại học năm ba, một cô gái vừa du học về nước, thu hết tất cả sự chú ý Lưu Hoàng dành cho nàng, trước mặt hắn ta thì giả vờ ngoan hiền dịu dàng, thường xuyên cố tình bêu xấu nàng, sau lưng hắn lại cho người hại nàng, những chuyện này có thể nói là như cơm bữa.

Có lần, nàng ta còn thuê cả một băng đảng giang hồ đến làm nhục rồi giết nàng, may mắn có vệ sĩ đi theo, nếu không lần đó thật sự nàng đã sớm không còn.

Lúc đó nàng còn âm thầm thế, nhất định khiến Lưu Hoàng nhìn rõ bộ mặt thật của nàng ta, cũng là sẽ khiến nàng ta phải trả giá cho những gì nàng ta đã làm.

Nhưng chung quy lại, Hoàng Kì Uyên vẫn không thoát khỏi kết cục là chết, thậm chí còn là do Lưu Hoàng chính tay giết, dù là khi nàng sắp chết, hắn ta vẫn là không quay lại nhìn nàng dù một lần.

Giờ nghĩ lại, hình như Hoàng Kì Uyên cũng không hận Lưu Hoàng, có lẽ vì không yêu nữa, nên đến cả sức để hận cũng không có.

May mắn thay, có lẽ ông trời thương xót cho số phận nàng, nên đã để nàng có thêm một cơ hội để sống!

Hoàng Kì Uyên điên vì tình kia đã chết, chỉ còn lại Đông Phương Thiên Nguyệt vô tình vô ý!

Tự hứa với lòng mình, kiếp này, nàng nàng sẽ sống một cách, khiến người khác phải ngước lên nhìn!

Mục tiêu duy nhất của Đông Phương Thiên Nguyệt hiện tại, chỉ có trở thành Chí Tôn!

Chí Tôn!

Chí Cao Vô Thượng!

Đông Phương Thiên Nguyệt lẳng lặng ngồi đó, nhìn vào bầu trời rộng lớn, nhìn hàng vạn sáng ngời tinh tú, bao quanh Minh Nguyệt kim sắc.

Sẽ có một ngày, Đông Phương Thiên Nguyệt nàng giống ánh trăng sáng kia, giữa cả trời sao, vẫn toả sáng rực rỡ, giữa hàng vạn tinh tú, là độc nhất vô nhị!

Chốc lát, Đông Phương Thiên Nguyệt lại đưa lên vò rượu, nuốt trọng một ngụm cay xoè, tuy cay nhưng lại sảng khoái.

Đến lúc gần đến canh ba, Nhục Cầu cũng đã quay về, ngồi ở bên cạnh Đông Phương Thiên Nguyệt kêu lên mấy tiếng:

"Ya ya ya ya ya"

"Ta không hiểu"Đông Phương Thiên Nguyệt bất đắc dĩ nhìn nó, lại uống vào một ngụm cay rượu.

"Ya ya ya"Nó cũng không để ý, lại kêu mấy tiếng rồi ngưng.

Lại qua không bao, cuối cùng Đông Phương Thiên Nguyệt cũng là trở về phòng tắm rửa, sau là ở trên giường ngồi xuống tu luyện..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play