Lại quá gần canh giờ.
Vết thương trên người Đông Phương Thiên Nguyệt gần như đã hảo tám phần, nàng cũng không lại trì trệ thêm chút thời gian nào nữa, bắt đầu trở lại vách đá.
Tà váy rách theo gió lất phất cọ qua đùi nàng, tóc đen phiêu dật, ánh mắt lạnh lùng, điềm tĩnh nhìn xuống đáy vực.
Vân lượn lờ bay che đi đáy vực sâu thẳm, từ đây chỉ thấy một bạch màu sắc vòng vèo trước mắt, tựa huyền ảo vô thực.
Xoay người đưa lưng về phía vực, bàn chân đạp xuống đá tảng nhô ra, tay bám thật chặt để cơ thể không bị ngã về phía sau, Đông Phương Thiên Nguyệt bắt đầu từng bước leo xuống.
Ở bên kia, Đám người Hồng Phong học viện vẫn luôn đang theo dõi nàng, nhìn nàng vượt qua từng ải từng ải, lại nhịn không được cảm thán khen ngợi.
Nguyên Duật: "Đông Phương Thiên Nguyệt này từ đầu đến giờ, vẫn luôn đụng trúng nhất nhất khó khăn ải, mới đầu nhìn qua như khí vận thực kém, nhưng lại để cho nàng có cơ hội bộc lộ nhiều hơn người khác"
"Ngươi nói này nhưng đúng, bất quá ta thấy, khảo hạch của nàng giống như là không chỉ khảo hạch, mà còn giúp nàng có thêm cơ hội rèn giũa bản thân" Lão bà Thu Khê cũng lên tiếng.
"Cường giả thật sự vốn dĩ không sợ khó khăn, còn mong sẽ gặp nhiều cơ hổi để đột phá giới hạn của bản thân"Nguyên Duật nói xong câu này, lại nhìn sang Hàn Diễn:
"Ngươi có phải là rất ganh tị không? khảo hạch của ngươi năm đó cũng chẳng giúp ngươi rèn giũa được gì!"
"Đúng là có chút ngưỡng mộ, nhưng là không ganh tị" Tâm y từ trước tới nay, chưa từng có ai khiến nó cảm thấy ganh tị, chắc bởi tính cách của y không thích từ ganh tị này cho lắm, nếu không muốn nói là khinh thường.
Thanh Huyên lão giả cũng gia nhập thảo luận, lão ôn tồn cười nói:
"Gặp nhiều khó khăn, nàng mới nhanh chóng cường đại, ài....lại nghĩ đến ta thứ tam tôn nhi, cả ngày nếu không phải chạy đi khắp nơi gây sự, thì cũng vùi đầu vào hoạ mĩ nhân đồ, thiên phú dù hảo thực lực cũng chẳng ra sao, vật vã lắm mới bò lên được bảng Tinh Anh, tuổi cũng sắp nhị thập hàng, không biết đến bao giờ mới được như nha đầu này"
Thu Khê lão bà gõ gõ quải trận xuống sàn đá, nhìn thanh y lão giả đầy thương hại:
"Ngươi nhưng đợi không nổi đến lúc đó"
"Chậc....!không cần rõ ràng đến thế đâu a! chỉ cần hắn có một nửa trầm tĩnh sáng suốt của Thiên Nguyệt nha đầu cũng đủ làm ta mừng lắm rồi, đến lúc đó ta nhất định mở đại tiệc ba ngày ba đêm!"
"Ta nhất định đợi tiệc lớn của nhà ngươi " Nguyên Duật cũng đùa một câu.
Quay trở lại với Đông Phương Thiên Nguyệt, lúc này đã qua hơn một canh giờ, nhưng là nàng cũng chỉ mới leo xuống được một phần năm vách đá.
Vì là khi leo xuống, nàng sẽ không thể nhìn thấy đường nàng đang đi, cũng rất khó nhìn được các khối đá nhô ra, nên chỉ còn cách lần mò từ từ, kéo theo đó là thời gian thực sự tiêu hao rất nhiều, sức lực cũng tốn hơn lúc leo lên không ít!
Lý trí nàng vẫn đang vang vọng câu nói:
Nàng sẽ làm được!
Nhất định sẽ làm được!
Chắc chắn!!!
Nó còn nói với nàng rằng, đây chỉ là một chút ít khó khăn, so với việc trở thành chí tôn trên đỉnh thế giới, hay chỉ so với việc vực dậy và đưa Đông Phương Gia trở thành thế gia vọng tộc thì nó đều chỉ là con kiến.
Nếu như đến cả con kiến nàng cũng không dẹp yên được, thì những việc khác nàng làm sao có thể?
Cho dù là Hoàng Kì Uyên của kiếp trước hay là Đông Phương Thiên Nguyệt của kiếp này, đều không cho phép bản thân được quyền thất bại, kể cả có vắt cạn sức lực cũng phải thành công!
Mọi thứ suy nghĩ, mọi thứ quyết tâm, mọi thứ và mọi thứ.....như hoá thành sức mạnh tiếp thêm cho rứ chi bách hài, nàng lại vững vàng đạp xuống một tảng đá đang nhô ra, lại tiếp tục, và cứ tiếp tục.
Đông Phương Thiên Nguyệt cũng không có nhận ra rằng, bước chân nàng đã vững vàng hơn rất nhiều, tốc độ từng chút một tăng lên, dù khó có thể nhận thấy nhưng vẫn có biến đổi..