Kiếm Phượng vì đã cùng nàng kí khế ước nên vẫn có thể lấy ra bình thường, nhưng là không thể vận dụng thiên lực lên nó.

Bất quá cũng không có gì lắm, Đông Phương Thiên Nguyệt cũng chỉ là dùng nó để cắt ngắn y phục lại để tiện cho việc leo núi mà thôi, nên vận dụng thiên lực được hay không đều không quan trọng.

Nàng đưa tay múa may mấy đường kiếm, làn váy đã bị nàng cắt cao qua đầu gối, lại giương tay, ống tay áo cũng bị nàng cắt chỉ còn đến khủy tay.

Nàng cũng không có bỏ đi phần vải đã cắt, mà là tận dụng nó quấn vào đầu gối, cổ chân, còn có bàn tay, cổ tay, khủy tay, vải vừa vặn đủ.

Đã chuẩn bị sẵn sàng, Đông Phương Thiên Nguyệt liền bắt đầu đưa tay bám vào một khối đá gồ ra, chân cũng đạp lên một khối, từ từ bắt đầu trèo lên.

Phong Lam Thiên ngồi tựa lưng ở cành cây, mắt vẫn thâm tình nhìn bóng hình nàng không rời.

Lúc nhìn đến nàng cắt y phục, mày hắn đã bắt đầu nhíu chặt, nhìn đôi tay, đôi chân nàng lộ ra, thon dài trắng noãn, vừa nghĩ đến bên kia Hồng Phong học viện đám người cũng đang nhìn thấy, cả người hắn u ám đi, huyết lưu bắt đầu chảy nhanh, thật có xúc cảm muốn giết người.

Lại nhìn sang cành cây gần đấy, Bạch Hoàng cũng đang nhìn châm chú vào nàng, so với hắn cũng không khác nhau là mấy, vẫn luôn nhìn châm chú nàng.

Phong Lam Thiên liền có một loại cảm giác ghen ghét bốc lên, rất muốn giết tên kia, chỉ là hắn không thể không thừa nhận, thực lực Bạch Hoàng cao hơn hắn........!
Ngay lấp tức, liền không chỉ có cảm giác ghen, mà lại nhiều hơn mấy phần đả kích, tình địch bình thường hắn không để trông mắt, nhưng tình địch có thực lực cao hơn hắn, xuất thân thần bí thì không thể không cảnh giác cao độ đề phòng!

Bạch Hoàng cũng cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của Phong Lam Thiên, chỉ nhìn hắn nhếch môi, lại đưa tay vuốt ve thân ảnh trên thủy kính trước mặt, ánh mắt y cũng tràn đầy quyến luyến.

Hắn cảm giác mình sắp tức phát điên rồi, mang theo tâm trạng buồn bực quay lại nhìn vào thủy kính trước mặt mình, ánh mắt liền như kì tích trở thành nhu tình.

Hàm Nhất nhìn hai nam nhân đấu đá, không dám lên tiếng rút vào một tán cây, hãy xem như hắn không tồn tại đi.....hắn không tồn tại......!
Hai người kia không ai hắn có thể đánh lại, nháo sự liền chỉ có thể chịu trận bị đánh, hắn nhưng còn chưa có điên!

Lâu lâu lại lén nhìn Điệp Y, trong lòng gào thét: Thật muốn về bên Y Y nhà hắn!

Quay trở lại với Đông Phương Thiên Nguyệt.

Nàng đã ngã xuống hai lần rồi, đây là lần thứ ba nàng trèo lên, hiện tại đã trèo được đến giữa vách núi, trong lòng vẫn luôn mặt niệm một câu: Nàng có thể làm được, nhất định có thể làm được!

Váy vốn dĩ là bạch sắc, giờ lại kì diệu hoá thành huyết sắc, vải nàng quấn vào người cũng đã rách tơi tả, bên đấy cũng nhiễm lên màu máu.

Mặc kệ trên người đã chi chít vết thương, cánh tay cùng chân vốn dĩ là trắng noãn lúc này đã rướm máu đầm đìa, nhuộm thành một sắc đỏ au, nhìn qua trông ghê gợn đến khiến nhân tâm kinh hách!

Nàng vẫn là từng bước chân đạp lên gồ đá, nàng không còn đủ nhiều sức lực để có thể lại bắt đầu leo lại thêm một lần nữa, nên lần này nhất định phải được.

Hai lần trước là nàng không đủ cẩn thận, đạp lên đá không chắc chắn, khiến cả người đều rơi xuống, nên lần này nàng chính là cẩn thận từng li, kéo theo đó là khiến nàng leo lên rất chậm, cũng tiêu phí của nàng thể lực, nhưng là nàng bắt buộc phải làm như thế, không còn lựa chọn nào khác cho nàng nữa.

Bàn tay phải nắm vào khối đá nhô ra, cẩn thận kiểm tra xong mới là chuyển trọng tâm cơ thể sang tay phải.

Vết thương trên tay bị động chạm vào khiến nàng tê nhứt, nhưng vẫn là cố chấp bám vào trên đá.

Tay trái cũng lần mò đến một khối đá nhô ra khác cao hơn, kiểm tra tỉ mỉ xong lại giống như khi nãy với tay phải.

Chân cũng phối hợp nhịp nhàng với tay, tay vừa bám vào khối đá cao hơn thì chân cũng đạp vào khối đá mới cao hơn.

Cứ thế mà leo, không biết qua bao lâu, cuối cùng nàng đã gần đến rồi!

Chỉ một chút nữa thôi!

Chỉ một chút nữa!

Chút nữa thôi!

Một bước,hai bước,ba bước, năm bước,bảy bước, mười bước, mười lăm bước, hai mươi bước, hai mươi hai bước, hai mươi ba bước......đến!

Lúc trèo lên đến bên trên, cả cơ thể nàng liền mệt mỏi ngã ra, nhắm lại đôi mắt khôi phục chốc lát.

___________

*Pằng pằng*bắn pháo hoa nào mọi người ơi ????????????????????????

Bão xong rồi, ăn mừng vì một ngày bão thành công nà, i love everybody so much ❤️.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play