"Nhanh như thế đã xong? khôi phục năng lực thực hảo a" Thu Khê đứng ở mặt gương phía trước nhìn Đông Phương Thiên Nguyệt thân ảnh, lại lần nữa bị kinh ngạc bởi nàng, này thiếu nữ thực sự là một mầm rất tốt!

"Hàn Diễn, lúc ngươi vượt cái này khảo hạch ba năm trước là dùng bao nhiêu thời gian?" Nguyên Duật nhìn nàng thân ảnh, lại nhìn sang Hàn Diễn bên cạnh hỏi.

"Lần đó, ta dùng hơn mười bốn canh giờ, khi đó ta đã gần đột phá Lăng Thiên cảnh, vẫn phải khôi phục đến lần thứ tám, hơn nữa còn phải dùng gần cạn thiên lực mới thắp hết sao, nàng khôi phục lần thứ bảy, tốn chút thiên lực nữa liền xong rồi, chẳng lẽ thiên lực so lăng thiên cảnh đều ngang nhau?" Hàn Diễn ánh mắt nhíu lại, hồ nghi nói, giọng nói vốn lạnh nhạt giờ cũng bị nhiễm lên tia nghi ngờ.

Y vừa dứt lời, ba người còn lại liền im lặng, im lặng, vẫn là im lặng, hình như có gì đó sai thật!.

Truyện Trinh Thám
Ở một góc tối, Phong Lam Thiên ngồi ngã người vào thân cây, trên tay ngưng tụ ra thiên lực hình thành một thủy kính, trên thủy kính hiện ra bóng dáng Đông Phương Thiên Nguyệt, hắn vẫn luôn nhìn nàng không rời như thế, nhìn nàng biểu hiện liền nhịn không được kiêu ngạo cười, nương tử hắn vẫn luôn ưu tú như thế, nói hắn làm sao không rung động đây?

Hắn không phải những người khác, hắn lúc trước ở Đông Phương Gia từng nghe được nàng kể cho Tiểu Hoả cùng Nhục Cầu...à không Nhạn Thương về chuyện của Hoàng Kì Uyên, chuyện Hoàng Kì Uyên trở thành Đông Phương Thiên Nguyệt.

Vì thế hắn rất rõ ràng, nàng chỉ mới thật sự tu luyện từ năm mười hai tuổi, trong chưa đầy một năm nàng đã có thể đi đến Lăng Thiên cảnh cấp bậc, có thể thấy được nàng thiên phú có bao nhiêu yêu nghiệt, nàng lại còn y thuật cực hảo, nàng chính là ưu tú như thế!

Lúc đó khi hắn nghe đến chuyện về Lưu Hoàng, hắn thật sự là rất hâm mộ hắn ta, lại còn rất ghen tị, rất ghét, cũng rất cảm kích.

Hâm mộ vì hắn ta không cần phải làm gì cũng có thể đạt được tình yêu của nàng, được nàng hết mình vì hắn ta.

Ghen tị vì sao nàng có thể đối với Lưu Hoàng như thế mà lại không thể đôi với hắn cũng như thế, hắn chắc chắn sẽ yêu nàng, quan tâm nàng, bảo hộ nàng, bầu bạn cùng nàng, chiều chuộng nàng, sẽ dành cho nàng tất cả!

Rất ghét hắn ta vì làm nàng đau khổ, ghét hắn ta vì khiến nàng không vui, khiến nàng mất niềm tin vào tình yêu.

Đồng dạng cũng cảm kích hắn ta vì không chấp nhận nàng, vì hắn ta độc ác, nên nàng mới có thể đến với thế giới này, để Phong Lam Thiên hắn có cơ hội ái nàng.

Ở tầng một kia, mấy người Hồng Phong học viện chỉ biết nàng gặp tâm ma khảo hạch, cũng chỉ có thể nhìn đến nàng đứng yên không động đậy.

Nhưng Phong Lam Thiên thì khác, với thực lực hắn hiện tại, một Thất Tháp ảo ảnh nho nhỏ, còn chưa đủ ngắn lại hắn, vì thế hắn có thể chứng kiến toàn bộ quá trình.

Nhìn đến trong ảo ảnh là cảnh nàng cùng Lưu Hoàng hạnh phúc bên nhau, hắn thực có chút muốn phát điên lên, một chút nữa thôi liền sẽ ra tay phá hủy cả toà Thất Tháp, may mắn mà hắn còn chưa động thủ thì nàng đã tuyệt tình phá tan ảo ảnh.

Trong giây phút đó, thật sự thì trái tim hắn được bao phủ bởi một loại sung sướng nói không nên lời, hắn biết nàng không còn một tí tình cảm nào với tên Lưu Hoàng kia cả, thật sự rất vui vẻ!

Phong Lam Thiên thích nàng là Đông Phương Thiên Nguyệt, bởi vì khi nàng là Đông Phương Thiên Nguyệt, nàng cùng hắn tồn tại trên một thế giới,nàng không còn là Hoàng Kì Uyên, chỉ có Hoàng Kì Uyên mới yêu Lưu Hoàng.

Giờ nàng là Đông Phương Thiên Nguyệt, nàng ái hắn.....ừ thì mặc dù nàng chưa chấp nhận cùng hắn ở bên nhau, mấy ngày nay nàng còn lạnh nhạt với hắn.

Nhắc việc này hắn lại bắt đầu sầu não, phải làm sao nàng mới đối với hắn như trước đây?

___________

Cố lênnnnnnn!

Cố lên nào! cố lên!

Cà Phê có thể cập nhật đủ! cố lên!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play