Sau khi Đông Phương Thiên Nguyệt hiểu lầm Phong Lam Thiên cùng Kiều Dung, liền tự ở chính mình gian phòng không ra khỏi cửa, lặng lẽ một mình ôm sầu.
Ở trên giường đệm ngồi điều tức đả toạ, nàng vẫn là đang dựa vào tu luyện để áp xuống nặng nề trong lòng, cố lấy lại vẻ lạnh nhạt thường ngày trước khi Hồng Phong học viện chiêu sinh diễn ra.
Đến hôm chiêu sinh, tâm trạng Đông Phương Thiên Nguyệt đã có thể hoàn mỹ che giấu đi, chỉ còn lại lạnh lùng cùng lãnh đạm.
Một bộ bạch y quen thuộc, một loại trích tiên khí chất, một gương mặt kiều diễm, đó là tổ hợp của sự hoàn mỹ.
"Cạch" tiếng mở của vang lên.
Đông Phương Thiên Nguyệt đẩy cửa bước ra khỏi gian phòng, vừa ngẩn mặt liền nhìn đến mái tóc cùng đôi con ngươi huyết sắc, gương mặt mĩ đến nhân tâm rung động, ánh mắt tràn đầy nhu tình thâm ý, nở nụ cười rạng rỡ nhìn nàng kêu lên: "Nương tử ~"
Nàng không nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn liền dời đi ánh mắt, nhấc chân rời đi khách điếm, đi để lại cho hắn một bóng lưng lạnh lẽo.
Phong Lam Thiên ngẩn người, nàng đây là...làm sao vây?
Sao lại trở nên xa cách với hắn như vậy?
Trước đây dù không đáp lại hắn nhưng nàng cũng không có lạnh nhạt xa lánh hắn như vậy a!
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Phong Lam Thiên lúc này là: hắn đã làm sai điều gì?
Nếu thật là hắn lỡ làm gì sai, nàng hãy nói ra cho hắn biết, hắn nhất định sẽ sửa đổi, tuyệt đối sẽ không lại tái phạm làm nàng giận như thế!
Bạch Hoàng lúc nhìn đến cảnh này, khoé môi đều nhịn không được cong lên, tâm trạng hiển nhiên là thực vui vẻ.
Nếu là không có Phong Lam Thiên, y cơ hội sẽ đại nhiều!
Hàm Nhất cùng tỉ muội Điệp Y, Điệp Lan nối đuôi nhau bước ra khỏi gian phòng, cũng vừa vặn nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều hiện lên không rõ.
Điệp Lan bước chân cũng tăng lên, đi đến phía sau Đông Phương Thiên Nguyệt, nói:
"Thiên Nguyệt"
Nàng hơi nghiên đầu nhìn nàng ấy, tuy vẫn là giọng nói nhàn nhạt nhưng lại không có gì là xa cách:
"Có việc gì sao?"
Nàng tuy là muốn cắt đứt tình cảm bản thân dành cho Phong Lam Thiên, nhưng sẽ không vì thế mà xa cách những người nàng nhận định là bằng hữu, Phong Lam Thiên là Phong Lam Thiên, Điệp tỉ muội là Điệp tỉ muội, còn có cả Hàm Nhất nữa.
"Người đừng xa cách thế, chủ thượng sẽ thực đau lòng"
Nghe Điệp Lan lời nói, Đông Phương Thiên Nguyệt cười như không cười: "Sẽ không"
"Ngài ái ngươi như thế, làm sao sẽ không được!"
"Đừng nói những lời vô nghĩa này, vẫn là đến Hồng Phong học viện sớm chút thì hơn"
Thấy thái độ nàng như thế, Điệp Lan cũng không tiện nói thêm, yên lặng theo sau lưng nàng.
Những người khác cũng đã đi ở phía sau nàng, Bạch Hoàng thì khác chút, y đi song song với nàng, cũng là yên tĩnh không nói gì thêm.
Phong Lam Thiên lấy lại tinh thần sau, cũng vội vã chạy theo đi song song với nàng, nghiêng đầu nhìn qua muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là yên lặng.
Đám người rảo bước hướng về phía Hồng Phong học viện mà đi, cũng không xa lắm.
Lúc ra đến đường phố, nhìn quanh một vòng chẳng thấy mấy người, có cũng chỉ là mấy người bán hàng đang bày đồ để chuẩn bị cho ban ngày buôn bán mà thôi.
Bấy giờ trời vẫn còn thực tối, cả thành Hồng Phong đề phải dựa vào đèn lồng chiếu sáng, nên khung cảnh lúc này chính là từng thốc đèn lồng trước mỗi gian nhà, trước mỗi hàng quán, trước mỗi tửu lâu khách điếm sáng rực lên, ánh sáng màu vàng nhạt lan ra cả đường phố thắp lên sáng bừng.
Đám người như được tắm vào thứ ánh sáng vàng kia, khiến cho khí chất nhìn qua nhu hoà hơn không ít.
Dưới ánh đèn lung linh kì ảo, Đông Phương Thiên Nguyệt vô tình nhìn đến ánh mắt Phong Lam Thiên, đôi mắt ấy vốn dĩ khi nhìn nàng đã tràn ngập nhu tình mật ý, ôn nhu dịu dàng, nay lại được kim sắc quang huy bổ trợ, càng dịu dàng ôn nhu gắp bội.
Tim nàng có chút rung lên, cảm nhận thấy liền vội vã nhìn đi nơi khác, bình ổn chính mình cảm xúc, đến lúc bước chân lên núi thì cảm xúc đã bình ổn như mặt hồ tĩnh lặng.
Bọn họ xuất phát rất sớm, từ lúc giờ Dần bước qua giờ Mão đã bắt đầu xuất phát, thêm nữa là đường không xa nên dù đi rất chậm nhưng vẫn đến rất sớm, khoảng nửa giờ Mão liền đến cổng lớn Hồng Phong học viện..