Đông Phương Thiên Nguyệt kí xong chủ tớ khế ước cùng với Huyết tầm, cũng không có tỉnh lại ngay, mà là ở tiếp thu Hỗn Nguyên nói cho nàng cách sử dụng này huyết sắc sợi chỉ.
Mãi đến rạng sáng ba ngày sau, nàng mi mắt mới bắt đầu mở ra, cơ thể cũng lấy lại được cảm giác, do mấy ngày nay Hỗn Nguyên điều dưỡng kĩ càng, nó thiên lực luân chuyển không ngừng ở nàng trong cơ thể mà cả người thương thế cũng đã sớm hảo hoàn toàn, thậm chí còn có phần tăng cường hơn trước.
Bất quá thực hiện xong, Hỗn Nguyên cũng vì tiêu hao quá độ mà lâm vào ngủ say, không biết bao giờ mới tỉnh lại a.
Vừa muốn vươn vai động động một chút thân thể, liền cảm giác vai trái nặng nề, cả người bị xiết chặt có chút tê rần, hõm cổ còn có chút ẩm ướt bất kham.
Theo này cảm giác mà nhìn qua, Đông Phương Thiên Nguyệt ngay tức khắc liền ngẩn người, cả người cứng đờ lúng túng không biết phải làm sao, cái...cái gì đây?!
Cư nhiên vừa tỉnh dậy liền bắt gặp Phong Lam Thiên gục đầu lên vai nàng khóc!!!
Phong Lam Thiên lúc này cũng phát hiện ra nàng tỉnh, vội vã ngẩn đầu lên liền bắt gặp một đôi lam sắc con ngươi kinh hoảng nhìn hắn, có chút không biết phải nói gì, trong lòng hắn lúc này thực phức tạp, vừa mừng rỡ vì nàng tỉnh, vừa lo lắng nàng thân thể, lại vừa đau lòng nàng, tắm mình cảm xúc hỗn loạn rối tung khiến hắn đơ ra không nhúc nhích, ngây ngốc mắt đối mắt nhìn nàng.
Đông Phương Thiên Nguyệt lúc này đang ở nhìn kĩ Phong Lam Thiên, lúc này hắn hốc hác đi rất nhiều, môi có chút trắng, đôi mắt đã sưng đỏ, sóng mũi cũng mi mắt còn đọng lại mấy giọt lệ, tròng mắt trắng dã cũng đã đỏ au, cùng với con ngươi huyết sắc yêu dị của hắn giờ phút này khó mà phân chia, đầu tóc màu máu cũng đã rối tung lên theo gió mà phiêu.
Lúc này tà mị khí chất thường ngày đã biến mất không còn sót lại chút gì, thay vào đó là một sự bất lực, có một loại mong manh chạm vào liền vỡ, khiến người trong lòng đều mềm, cũng khiên nhân tâm sinh ra một loại muốn nâng niu bảo hộ cảm.
"Thịch...thình thịch....thình thịch..."
Tiếng tim Đông Phương Thiên Nguyệt dũng mãnh tăng lên, bất tri bất giác liền nhịn không được vòng tay qua vai hắn, ôm lấy.
Cảm nhận được cái ôm ấm áp của nàng, Phong Lam Thiên lúc này mới hoàn hồn lại đây, vòng tay đang ôm lấy eo nàng lúc này mới hơi hơi lỏng ra, nước mắt cũng ngưng lại không rơi nữa, tâm trạng dần trấn tỉnh lại, giọng nói ám bách:
"Nương tử, nàng làm sao sẽ....."
Chưa đợi hắn nói xong, Đông Phương Thiên Nguyệt đã lên tiếng cắt ngang lời hắn nói:
"Ta không có việc gì, dùng tinh thần lực bị phản hệ mới phun huyết, hiện tại đã hảo rồi"
"Nàng.....như thế nào sẽ dùng tinh thần lực? lại như thế nào bị phản hệ?" Hắn mày nhíu chặt lại, nói không rõ là cái gì cảm xúc, vừa kinh ngạc, vừa khó hiểu, lại lo lắng.
"Gọi mọi người lại đây hết lại nói" Đông Phương Thiên Nguyệt cũng không có giải thích liền, chỉ nói một câu gọi mọi người.
"Hảo" Hắn nghe nàng.
Bạch Hoàng vốn dĩ cũng ở gần cạnh bên đấy, bước hai bước liền đến Đông Phương Thiên Nguyệt đối diện, chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc của y là gì, suy nghĩ của y thật khó nắm bắt.
Điệp gia hai tỉ muội cùng Hàm Nhất cùng nhau một khối cách đó không xa, cũng vì lo nàng tình trạng thân thể mà sớm đã không đả toạ điều tức, cũng là đứng ngồi không yên nhưng lại không dám đến gần, vừa nghe nàng gọi liền trực tiếp đạp gió nhảy qua, cũng ngồi ở Bạch Hoàng tả phương hướng bên cạnh.
Nhạn Thương đã sớm ở nàng bên người, không cần lại phải chạy tới.
Đông Phương Thiên Nguyệt lúc này mới lại mở miệng, bắt đầu kể lại mọi chuyện, cũng không có dấu diếm chuyện về Hỗn Nguyên, nàng tin tưởng bọn họ sẽ không đối nàng phản bội!
"Ở ta điều tức lúc, có một sởi chỉ nhỏ huyết nhan sắc lẻn theo thiên lực đi vào ta trong gân mạch, định đi vào ta trong đan điền hấp thu cắn nuốt ta thiên lực...........".