Qua hai canh giờ.
Cuối cùng bọn họ cũng giải quyết xong đám ma thú bạo động, bọn họ cũng không ở lại lâu, rời đi cái này đầy thây chiến trường, đến một khu đất sạch sẽ gần đấy, bắt đầu điều tức đả toạ khôi phục trong cơ thể thiên lực.
Đông Phương Thiên Nguyệt cùng Điệp Lan cùng nhau phối hợp đẩy nhanh hơn tốc độ để chữa trị thương thế trên người bọn họ, sau khi chữa trị xong, mới bắt đầu ngồi xuống đả toạ điều tức.
Phong Lam Thiên cùng Bạch Hoàng trạng thái tốt nhất, trong cơ thể bọn họ vẫn còn hai ba phần thiên lực, ăn hảo đan dược, lại điều tức một hồi, đã khôi non nửa, nên là hai người hiện tại chịu trách nhiệm hộ pháp.
Nhạn Thương cứ xuyên qua xuyên lại bên trong chiến trường, thiên lực đều đã cạn khô, vừa mệt vừa đói nằm vật vã trên một tảng đá bên cạnh Đông Phương Thiên Nguyệt, rất nhanh đã ngủ, bên trong cổ họng nó còn vang lên tiếng ngáy nho nhỏ.
Điệp Y, Điệp Lan cùng Hàm Nhất cũng tập trung cao độ mà điều tức, cố gắng có thể nhanh nhất khôi phục lại trong cơ thể thiên lực.
Đông Phương Thiên Nguyệt giờ phút này tựa như một hố đen không đáy, tham lam hút vào thiên địa linh lực xung quanh.
Lúc này bên ngoài cơ thể nàng, thiên địa linh lực đã nồng đậm tới rồi nưng dịch trạng thái, bảo phủ lấy cả người nàng, cái này vầng trắng như tô lên gương mặt lạnh lùng của nàng, giảm đi nàng trên gương mặt mấy phần huyết tinh sau trận chiến, tăng thêm phần tinh khiết lạc trần.
Lúc này, trên vầng trắng thiên địa linh lực có một sợi chỉ huyết sắc thật mãnh, len lỏi vào bên trong vầng trắng kia, vì nó quá nhỏ, lại cật lực che giấu nên là không có ai phát hiện ra, kể cả Đông Phương Thiên Nguyệt tự thân.
Đợi một lát sau, thấy đám người cũng không có ai chú ý tới, cũng không có ai phát hiện ra, nó liền bắt đầu ngo ngoe rục rịch, lén ẩn vào thiên địa linh lực đi vào nàng gân mạch, sau khi đã thành công vào nàng gân mạch bên trong, liền điên cuồng hướng nàng đan điền chạy đi, trên người nó cũng bắt đầu phừng lên một loại màu xám ngọn lửa khiến gân mạch nàng bỏng rát tê nhức.
Đông Phương Thiên Nguyệt cũng đã phát hiện ra nó, thiên lực ở nàng trong cơ thể cũng hoá thành xiềng xích ý đồ trói buộc nó sau đó lôi kéo nó ra khỏi nàng cơ thể, nhưng là xiềng xích vừa động đến trên cơ thể nó màu xém ngọn lửa liền bị hấp thu triệt triệt để để!
Đông Phương Thiên Nguyệt cũng lại không đi uy nó ăn, bắt đầu suy nghĩ cách khác.
Mày nàng đã nhíu thành một đường thẳng, cắn chặt lại môi nhịn xuống cảm giác phẩn nộ lúc này, cố gắng tự trấn an bình ổn lại chính mình tâm tình, tập trung suy nghĩ cách giải quyết cái này huyết sắc sợi chỉ.
Phong Lam Thiên cũng đã phát hiện trạng thái nàng không thích hợp, nhanh chóng bước về phía nàng bên cạnh xem xét, nhưng cuối cùng ngoại trừ nhíu mày, Đông Phương Thiên Nguyệt cũng không có biểu hiện gì khác nữa, hắn cũng không lại phát hiện cái gì bất thường.
Tuy vậy, hắn cũng không rời đi nàng bên người, yên lặng ngồi bên cạnh nhìn chầm chằm nàng.
Bất giác nàng nghĩ đến tinh thần lực, tinh thần lực là linh hồn lực lượng, mỗi người đều có, và cái này là tự sinh ra đã có, tinh thần lực càng cao cũng đại biểu linh hồn càng cường, tâm trí cũng càng trầm ổn thành thục, khả năng tập trung ghi nhớ cũng mạnh hơn người khác, còn có thể cùng lúc làm nhiều việc nhưng vẫn đạt hiệu quả cao, và rất nhiều cái lợi khác nữa.
Tinh thần lực cũng có thể dùng để chiến đấu, thậm chí còn so thiên lực cường nhiều, nhưng là tiêu tốn tinh thần lực rất khó để hồi phục về trạng thái ban đầu, tinh thần lực cũng rất khó để khống chế, tinh thần lực bị tổn thương, nó chủ nhân cũng sẽ bị phản hệ, cũng rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, nên thông thường rất ít người sẽ chọn dùng tinh thần lực chiến đấu.
Lúc này Đông Phương Thiên Nguyệt bỗng nhiên nghĩ đến tinh thần lực, cũng cảm thấy có khả năng sẽ được, ngay sau đó nàng cũng liền bắt đầu thử.
Nàng lấy ra một sợi tinh thần lực, khống chế nó hoá thành hàng ngàn thanh kiếm, ý đồ muốn chặt đứt cái kia sợi chỉ.
Ngàn kiếm phân tán ra, bao vây lấy cái kia sợi chỉ, khí thế phừng phừng, cùng nó dây dưa chém giết.
Gân mạch nàng tại nơi đó đau nhức dữ dội, như là thông báo cho nàng biết, nó đã sắp không chịu được nữa mà gãy ra, mày Đông Phương Thiên Nguyệt đàng nhíu chặt, từ kẽ răng truyện đến nho nhỏ tiếng ma sát, gương mặt nàng đấy nhưng trọng, đen tới rồi khó mà diễn tả trình độ.
Bỗng nhiên, cái kia huyết sắc sợi chỉ lao lên hướng về một cái tinh thần lực kiếm, cả cơ thể nó quấn lên chui kiếm, xiết chặt, lúc nó buông ra, cái kia thanh kiếm liền hoá thành tro bụi tiêu tan.
Lại một thanh, hai thanh, năm thanh......!
Đông Phương Thiên Nguyệt thấy tình cảnh không ổn, liền cưỡng chế thu hồi lại tinh thần lực, ngay sau đó nàng liền bị phản hệ phun ra một ngụm máu, một dòng huyết lưu theo khoé môi nàng chảy xuống..........!
Phong Lam Thiên lúc này đã đến bên cạnh ôm chặt lấy cơ thể nàng, gọi Điệp Lan sang xem xét, cũng xem không ra cái gì, hắn lúc này không biết phải làm sao nữa, chỉ biết ôm chặt lấy nàng, như sợ nàng sẽ rời xa hắn vậy, trong lòng lo lắng đều khiến hắn mau phát điên, đầu gục lên bả vai nàng, nước mắt đều bắt đầu rơi rồi!
Hắn hận! thật hận!
Hận chính bản thân vô dụng!
Hận chính mình bất lực!
Cũng do lúc chiến đấu để nàng bị thương, do trên bả vai nàng hình ảnh dấu thú trảo lại càng khiến tâm trạng hắn khó mà khống chế được, tự trách bản thân vô dụng, bảo vệ nàng cũng làm không xong, hắn như thế nào xứng ở bên cạnh nàng đây?
Vì thế những ngày sau đó, đám người liền thấy một Phong Lam Thiên điên cuồng tu luyện.
__________________
Hôm nay chiều tối mình mới cập nhật được nữa, tại bên điện lực có thông báo là nay chỗ mình từ 9 giờ bắt đầu mất điện, nên là không có wifi để cập nhật chương cho mọi người được, giờ tranh thủ cập nhật trước cho mọi người một chương nè.
Bye, hẹn gặp lại vào chiều tối!
Tác giả
sao giờ này add vẫn chưa duyệt chương 117 nhở, gửi nảy giờ r????
1
22/06.