Vốn dĩ nàng đã hấp thu rất nhiều thiên lực, sớm đã ở bình cảnh giai đoạn, nay tâm cảnh vừa mở ra, nàng liền đột phá.
Đột phá xong khi, thực lực nàng dừng ở Ngự Thiên Cảnh đỉnh, chỉ kém một bước liền có thể đột phá bước vào Lăng Thiên cảnh cảnh giới, lúc này trong cơ thể nàng lại bất ngờ xuất hiện một luồn tinh thuần thiên lực, trợ nàng trực tiếp tiến giai đến Lăng Thiên cảnh sơ kì.
Đông Phương Thiên Nguyệt kinh nghi bất định, vầng sáng thăng cấp tan đi, nàng chậm rãi mở mắt, nhìn đến trước mặt là tiểu cầu trắng đầy lông, một bộ móng vuốt nho nhỏ đang cào cào trên đệm, châm chú nhìn nàng, đích thị chính là một bộ bán manh!
"Ngươi tỉnh a!"Đông Phương Thiên Nguyệt vui mừng nói, nhịn không được đưa tay loát loát lông trắng mềm mại.
"Ân ân, ta tỉnh" Nhạn Thương cũng không để ý đến nàng động tác, đáp.
"Cái kia luồng thiên lực là ngươi truyền vào ta cơ thể?"
"Đung vậy, ta ngủ say lâu như vậy, cả cơ thể thiên lực đều sắp căn trướng, vừa vặn truyền cho ngươi giúp ngươi thăng thành Lăng Thiên cảnh"
"Ra vậy, được rồi, chỉ còn hai tháng mấy ngày nữa thôi liền phải đến Hồng Phong học viện chiêu sinh rồi, vẫn là nên lên đường thôi"
Nhạn Thương cũng vẫn là như cũ chiếm cứ nàng trên vai, thân thể lông xù xù phớt nhẹ qua nàng hõm cổ, có chút nhột.
Sau khi thông tri đám người kia, Đông Phương Thiên Nguyệt cũng tự thu dọn bạn thần đồ đạc, sau liền ở đại sảnh khách điếm hội tụ.
Hơn hai khắc sau, khi đã tề tụ đông đủ, đám người hướng nàng nói chúc mừng thăng cấp đến Lăng Thiên cảnh giới, nàng nói cảm tạ xong, bọn họ lại theo hướng học viện Hồng Phong mà đi.
Vốn dĩ trước đây hành trình chỉ có giọng Phong Lam Thiên đối nàng ái muội lời nói, lâu lâu mới có những người khác thêm vào mấy câu, nay lại có thêm Nhạn Thương nói không ngưng nghỉ, khiến hành trình sôi động hơn không ít.
Chủ yếu vẫn là Nhạn Thương cùng Phong Lam Thiên cãi vã, điển hình như hiện tại, Nhạn Thương ở nàng trên vai bán manh, hai cái chân nho nhỏ sau khi cẩn thận giấu đi móng vuốt thì ôm chặt lấy Đông Phương Thiên Nguyệt gương mặt cọ cọ.
Một bộ đáng yêu cực kì khiến nàng tâm đều bị manh hoá phân nửa, đưa tay ôm lấy thân mình tròn vo của nó, chậm rì rì sờ sờ từ đầu đến chân nó một lượt, lông trắng xúc cảm mềm mại trong tay khiến nàng khó mà dừng lại.
Nhạn Thương ở nàng trong vòng tay ra vẻ thực hưởng thụ, híp híp đôi mắt khẽ liếc nhìn Phong Lam Thiên đầy đắc ý cùng thách thức, chọc hắn mặt đều hắc đến rồi lọ nồi tình trạng, huyết sắc con ngươi trừng trừng cảnh cáo nó mau mau rời đi nàng trên người, nếu không hắn sẽ lột nó da làm đệm ghế ngồi!
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Đông Phương Thiên Nguyệt nhướng nhướng đuôi mày, tiếp tục loát trong tay bán manh Nhạn Thương, hỏi:
"Ngươi cảnh cáo ai nga?"
"Ta đã cảnh cáo gì ai đâu! nàng như thế nào lại nói như thế?!" Hắn một bộ ta đây không biết gì, còn oan ức tố cáo nàng nói sai cho hắn, vẻ mặt trang đến thực đáng thương.
Đông Phương Thiên Nguyệt thật sự không thể nói được gì, mặc kệ bọn họ một người một thú trừng mắt loé xẹt xẹt tia điện.
Hiện tại bọn họ đang ở một khu rừng rậm, từng thân từng thân cổ thụ cao lớn chọc trời, chiều cao phá lệ kinh người, một số cây phía trên ngọn còn đâm cả vào tầng tầng lớp lớp mây trắng.
Dưới chân cỏ dại cũng cao gấp đôi bình thường, hoa cỏ nở rộ đồng loạt tạo thành một khung cảnh mĩ động lồng người, tiếng ong nhỏ chấp cánh bay vang lên từng đợt thanh âm vù vù trộn lẫn với âm thanh lá cây rơi rụng chạm vào nhau, hoà vào tiếng chim chóc đang hót vang, hoà vào thanh âm của gió, làm thành một bài nhạt êm tai.
Bọn họ chọn một khu đất trống mà dừng lại, lấy ra nguyên liệu bắt đầu cùng nhau nấu nướng, không khí thập phần hài hoà vui vẻ.
Ánh nắng mặt trời từng chút một trở nên hiếm hoi, màn đêm dần dần bao phủ lấy vạn vật, bọn họ chia nhau thay phiên canh gác xong, cũng bắt đầu ai làm việc người nấy..