“Tôi xin đính chính về những thông tin gần đây trên mạng: tôi và Quân Dao quay về bên nhau là thật, nhưng cô ấy không hề chen chân phá hoại tình cảm của bất cứ ai. Mối quan hệ của tôi và Ôn Tiểu Noãn chỉ là anh em khác cha, khác mẹ, vì trách nhiệm cho nên tôi mới quan tâm tới cô ấy. Còn người tôi yêu trước nay chỉ có một, đó là Lộ Quân Dao. Từ nay tôi mong mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đây, hi vọng sẽ không còn bất cứ người nào thổi dệt tin tức sai sự thật nữa. Cảm ơn.”
Một nam phóng viên trong số nhiều người ở dưới lên tiếng hỏi:
“Trước đây có người nhìn thấy anh thường xuyên tới nhà Ôn Tiểu Noãn, có phải giữa hai người đã xảy ra chuyện gì không? Mong anh giải thích rõ.”
Lăng Trạch Hàm bình tĩnh đáp lại:
“Đúng là đã có chuyện đó, nhưng giữa chúng tôi không hề xảy ra chuyện gì quá giới hạn, lúc ấy, tôi chỉ đơn giản là tới chăm sóc cô ấy.”
Phóng viên tiếp tục hỏi:
“Không biết cô Lộ Quân Dao có biết chuyện này không?”
Khi Lăng Trạch Hàm định nói gì đó liền bị Lộ Quân Dao cản lại, cô lắc đầu ý bảo anh đừng cố chấp, có những chuyện trước sau gì cô cũng cần phải đối mặt, đâu thể nào trốn tránh mãi.
Tay run run nắm lấy micro, Lộ Quân Dao nói, âm lượng nhẹ nhàng vừa đủ để cả hội trường nghe thấy.
“Tôi biết và tôi cũng tin anh ấy.”
Lại tiếp tục có thêm câu hỏi:
“Cô nghĩ sao khi ở bên cạnh Lăng tổng nhưng lại không có thân phận rõ ràng?”
Mép môi Lộ Quân Dao nhếch lên nụ cười, nụ cười đầy chế giễu, đám người này chỉ biết hỏi mà không biết đường tìm hiểu sao, cô tự tin đáp lại:
“Cái danh Lăng phu nhân đã đủ rõ ràng chưa?”
Hàm ý trong lời nói của Lộ Quân Dao quá rõ ràng, bức hình đôi nam nữ mờ nhạt trước cửa cục dân chính ngày hôm qua không còn là lời đồn thổi, mà là sự thật.
“Cho hỏi Lăng tổng, anh không có ý kiến gì về việc cô ấy đã có con riêng sao?” Nữ phóng viên hỏi tiếp.
“Đối với tôi không có con riêng con chung, con trai cô ấy cũng chính là con trai tôi, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy. Cuộc phỏng vấn tới đây là kết thúc, sau đây là lời tự bạch của bản thân tôi.” Lăng Trạch Hàm thẳng thắn khẳng định.
Căn phòng đột nhiên yên ắng, mọi ánh mắt đợi chờ đều lắng đọng trên sân khấu chính, điệu nhạc du dương vang lên, trên màn hình lớn, phản chiếu lại những hình ảnh của cô, của anh, của một gia đình. Đó là những khoảnh khắc đời thường bình dị nhưng ấm cúm, trên gương mặt ba người họ hiện rõ vẻ hạnh phúc, tươi vui, cái nhìn mà họ dành cho nhau ngập tràn hi vọng, hi vọng về một tương lai tươi đẹp phía trước.
Lăng Trạch Hàm lùi bước, nhẹ nhàng quỳ chân xuống nền, tạo dáng cầu hôn. Từ trong túi áo vest lấy ra chiếc hộp nhỏ hình trái tim, bật nắp, bên trong lấp lánh chiếc nhẫn kim cương sáng chói.
“Dao Dao, em có tin vào tình yêu vĩnh cửu hay không? Còn anh thì tin. Trước khi gặp em, trái tim anh như đá không hồn, cứ đóng băng lại như phế phẩm, chưa từng biết rung động, cũng chưa từng yêu ai. Cho tới khi gặp em, trái tim này của anh từ tản đá biến thành máu thịt, kể từ đó nó biết đập rộn ràng khi nhìn thấy em, biết đau khi phải xa em, biết bồi hồi khi bao năm gặp lại, rồi lại biết chinh phục khi bị em lãng quên. Anh không biết tình yêu vĩnh cửu là sẽ như thế nào, anh cũng không biết có phải đời đời kiếp kiếp bên nhau mới gọi là vĩnh cửu hay không, anh chỉ biết là thế giới này anh cần em, anh muốn em. Đồng ý làm vợ anh thêm lần nữa nhé!”
Khoé mi Lộ Quân Dao ướt nhoè, màng nước mắt che đi tầm nhìn của cô, khiến hình ảnh người đàn ông trở nên mơ hồ, tất cả cứ như một giấc mộng đẹp, thật thật giả giả phân cách không rõ ràng. Nhất thời cô bị những lời vừa nãy làm cho cảm động, cổ họng ứ nghẹn nói không nên lời.
Khoảng khắc ấy khiến cô một lần nữa tin vào tình yêu, tìm lại được cảm giác an toàn mà trước kia từng đánh mất.
Anh là người mang tới tổn thương và mất mát trong cô, cũng là người mang tới niềm hạnh phúc và ngọt ngào.
Quá khứ đã qua không nên nhắc lại, tương lai chưa tới hãy cứ mặc kệ nó đi, điều quan trọng nhất vẫn là hiện tại trước mắt.
Đau thương nào rồi cũng sẽ qua, hạnh phúc trải dài rồi sẽ tới, chỉ cần đúng lúc, đúng thời điểm, và đúng người là đủ.
“Em tin… tin vào tình yêu vĩnh cửa. Em cũng tin… tin vào tình yêu của anh. Nguyện cùng anh đời đời kiếp kiếp bên nhau không rời, cùng anh lênh đênh, cùng anh phiêu bạt, cùng anh cười, cùng anh khóc, cùng anh làm cha, cùng anh làm mẹ, cùng anh xây dựng gia đình của chúng ta.”
Chiếc nhẫn lấp lánh được đeo vào ngón tay áp út của Lộ Quân Dao, trước sự chúc phúc của tất cả mọi người.
Lăng Trạch Hàm xúc cảm đứng dậy, trao nụ hôn đắm say lên làn môi êm ngọt của Lộ Quân Dao, nụ hôn cuồng si, như nói lên tất cả nỗi lòng.
Sau bao gian khổ chông gai cuối cùng họ vẫn quay trở về bên nhau, trở thành mảnh ghép đích thực cho cuộc đời của nhau.
Cuộc họp báo vừa kết thúc, Lộ Quân Dao liền nhận được cuộc gọi tới:
“Mẹ được lắm! Dám công khai nhận lời tỏ tình của người ta mà không hỏi ý kiến con.” Giọng nói thảnh thót của Thiên Thiên vang lên ở đầu giây bên kia.
Vừa nhìn là biết ngay Cố Tịnh cố ý dở trò, cho dù thằng con trai của cô có thông minh hơn người cũng không thể tự mình lướt xem tin tức được.
“Tịnh Tịnh cậu muốn đốt nhà tớ sao?”
Rõ ràng là có tiếng Cố Tịnh cười khì khì, đúng là dấu đầu hở đuôi mà còn chối cãi: “Không có… Tớ nào có bản lĩnh tới thế!”
Lộ Quân Dao cười nhạt đáp trả: “Thế cứ để Thiên Thiên bên nhà cậu thêm mấy ngày đi. Cậu tự mà dỗ nó.”
Cố Tịnh hoang mang, chối đay đảy: “Không… không…”
Thiên Thiên quạo mặt hờn dỗi: “Hai người có chồng liền bỏ rơi con sao?”
Cuối cùng vẫn khổ thân xác Cố Tịnh: “Ngoan nào Thiên Thiên, dì Tịnh nhất quyết không bỏ rơi con đâu!”
“Cứ quyết thế nhé, mấy ngày nữa tới qua đón Thiên Thiên sau, tạm biệt!”
“Này…”
Nói xong, Lộ Quân Dao vội vàng dập máy, không cho Cố Tịnh cơ hội từ chối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT