Em yêu anh!

“Dao Dao…”

Thanh âm nam tính như rượu ngon thượng đẳng, nghe thật êm tai, nơi đáy mắt chứa đầy ngọt ngào, ẩn duật bao sự yêu thương vô bờ bến, như muốn đánh cắp đi linh hồn của Lộ Quân Dao.

“Hứ…”

Ngước mắt nhìn lên, ẩn sâu nơi cái nhìn của cô là bao sự tò mò. Có chút luống cuống khi gặp phải ánh mắt si tình của anh, thậm chí đằng sau đó còn ẩn chứa nhiều phần yêu nghiệt.

“Thực ra anh đã gặp em trước ngày gặp gỡ chính thức của hai gia đình, để bàn bạc chuyện đám cưới.”

Lời anh vừa nói khiến cô cực ngạc nhiên, như có luồng gió thổi qua, tốc bay đi bao suy nghĩ khác, chỉ hiện diện lại cơn thèm khát muốn biết, anh đã gặp cô khi nào?

“Lúc nào vậy?”

“Ở nhà thờ Thánh Nữ…”

Kí ức rất lâu về trước đã ùa về, hôm ấy, vì bị mắng oan mà Lộ Quân Dao đã nhốt mình ở trong nhà thờ Thánh Nữ khóc nức nở. Trẻ người non dạ, không biết làm cách nào để minh oan, càng không biết nên làm sao để nói ra lòng mình, khiến cô bất lực đến đau lòng.

Bây giờ nghĩ lại cái thời khắc vụng dại đã qua, thật khiến người ta cảm thấy quyến luyến, dù là buồn hay vui thì nó cũng là kết quả của một thời thanh xuân tươi đẹp.

Lộ Quân Dao phì cười, có chút ngại ngùng liếc mắt nhìn anh.

“Chính là cái hôm em khóc sướt mướt đó sao?”

Ngẫm lại hình ảnh cô gái nhỏ bé ngồi sụt sịt một mình, miệng liên tục lải nhải, lẩm bẩm, như phẫn uất lắm nhưng lại không biết nói cùng ai, trong khoé mắt Lăng Trạch Hàm chợt loé lên tia hài hước, nhưng lớn hơn tất cả vẫn là tình thương, anh không thể không thừa nhận, từ giây phút ấy trái tim băng tuyết vạn năm của anh đã tan chảy.

Nấp phía sau tượng lớn, Lăng Trạch Hàm không kìm được được cơn tò mò nên thập thò nhìn ra, đôi mắt anh rực sáng như trúng phải tình yêu sét đánh, anh bị sự hồn nhiên và thuần khiết của cô thu phục, không thể phủ nhận một chân lý, nét đẹp của cô chẳng thua kém bất cứ nữ thần nào, thanh tao và trong veo như sương sớm.

“Phải, chính là lúc đó. Nhưng mà em khóc thực sự rất đáng yêu, ánh mắt ướt nhoè đầy tủi hờn lúc ấy của em đã cuốn hút anh, chỉ là sau này có quá nhiều chuyện xảy ra, cho nên anh đã không làm chủ được lí trí của mình.”

Nhếch mép môi cười nhạt, trong lời nói của Lộ Quân Dao dấy lên sự châm chọc.

“Vậy thì là anh đã yêu em trước.”

Không phủ nhận, mà trực tiếp gật đầu thừa nhận, Lăng Trạch Hàm khiến Lộ Quân Dao có chút ngạc nhiên và sững sờ.

“Phải, phải, là anh yêu em trước.”

Có lẽ cuộc gặp gỡ đó là định mệnh sắp đặt sẵn, người ta thường nói là nhân duyên, còn con đường tiếp theo nên đi như thế nào lại là lựa chọn, nhưng thật không ngờ, họ lại chọn đi trên con đường khó khăn nhất, ngoằn nghoèo nhất.

“Sao đoạn đường này lại ngắn như thế cơ chứ? Anh thật sự chẳng muốn xa em một chút nào.”

Lăng Trạch Hàm nũng nịu nắm lấy tay Lộ Quân Dao, quyến luyến khi sắp phải tạm biệt, cứ như tình nhân ngày đầu yêu, không muốn xa rời, chỉ muốn được quấn quýt nhau không rời.

“Được rồi, cũng muộn rồi, anh mau trở về đi.”

Lộ Quân Dao vừa ngoảnh lưng định rời bước, thình lình cổ tay bị nắm chặt kéo lại, mọi thứ thật bất ngờ khiến cô không thích ứng kịp, đến khi thần trí tỉnh táo, cô đã bị kẹp trong vòng tay ma lực của anh.

“Quân Dao, đến giờ này anh vẫn không thể tin mọi thứ đều là thật. Cứ ngỡ như một giấc mơ, anh rất sợ khi tỉnh lại, em lại biến mất thêm một lần nữa, sợ anh sẽ không tìm thấy em, càng sợ em sẽ không bao giờ muốn quay về bên anh nữa.”

Thanh âm như nốt Cello trầm, nghe thực nhẹ nhàng và pha chút hiu hắt, nhưng khi con người ta đã trải qua quá trình sinh ly từ biệt, cảm giác sợ hãi, không an toàn cũng là đương nhiên. Anh đã từng vì thù hận che mờ mắt, dùng sự độc đoán để hành hạ người mình yêu, cứ ngỡ chỉ là nhất thời rung động, nhưng hoá ra lại sâu đậm đến nhường nào. Khi cô đã đi rồi, anh mới nhận ra cuộc sống của mình thật tẻ nhạt, niềm vui cũng theo cô mà cuốn đi, sự buồn khổ và đơn độc từng bước lên ngôi, thống trị thế giới tâm hồn anh.

Sâu trong đáy mắt anh loé lên tia sợ hãi, giọt lệ nam nhi vướng nhẹ trên bờ mi sầu, anh hiện tại chẳng khác gì đứa trẻ làm nũng mẹ, thật không thể ngờ, chủ tịch Lăng nổi tiếng là tàn nhẫn, nay lại yếu đuối trước mặt người phụ nữ anh yêu.

Lộ Quân Dao mỉm cười nhẹ, ngước ánh mắt dịu dàng nhìn anh, áp đôi bàn tay nóng hổi lên hai gò má lạnh tanh, kiễng chân nhằm tăng thêm chiều cao, hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại e ấp, một giây kế tiếp, cô dùng răng cắn miếng trên bờ môi hồng hào ấy, như muốn nói cho anh biết tất cả đều là thật.

“Đồ ngốc, em sẽ không rời xa anh nữa đâu! Lăng Trạch Hàm, em yêu anh!”

Mạnh bạo hôn, Lăng Trạch Hàm như kẻ cuồng cứ điên loạn xâu xé cánh môi ngọt ngào của Lộ Quân Dao, sự ướt át tạo ra chất kích thích, sự si mê tạo nên khát vọng, khát vọng độc chiếm làm của riêng, nụ hôn như muốn tuyên bố với cả thế giới này, rằng cô ấy là của anh.

Hai con người quyện chung một hơi thở, hoà vào một nhịp đập con tim, làn môi cắn chặt lấy nhau, tạo ra dấu ấn riêng biệt dành cho người mình yêu, cháy bỏng như để thoả mãn, thoả mãn bao sự nhớ nhung và đợi chờ.

Cũng bởi vì tình yêu của họ gặp quá nhiều trắc trở, bỏ lỡ bao thời gian để được bên nhau, hôm nay cuối cùng tất cả cũng đã vỡ oà, sự cuồng nhiệt của nụ hôn là minh chứng cho mọi thứ.

“Lộ Quân Dao, từ nay về sau em đã là người của anh, chỉ mình anh mới có đặc quyền sử dụng.”

Ôm chầm lấy nhau, vầng trán chạm khẽ vào nhau tạo nên một vòng tròn sức mạnh tình yêu, hai bờ môi hé lên nụ cười hạnh phúc, khoảnh khắc đó khiến trái tim của cả hai đều lỗi nhịp, mỗi một nhịp đập đều vì đối phương mà thay đổi tiết tấu, tạo nên bản hoà nhạc thăng trầm vi diệu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play