Sau khi xem triển lãm tranh xong, Lương Tiêu với Tiểu Cẩn đi đến một nhà hàng gần đó ăn cơm. Tiểu Cẩn vẫn mải mê nói chuyện với anh, còn anh thì thỉnh thoảng mới đáp lại một câu, nhìn có vẻ đang không yên lòng.

Tiểu Cẩn dừng lại một chút, có chút tủi thân nói: “Tiêu Lương? Anh có nghe em nói không vậy?”

Lương Tiêu lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Tiểu Cẩn. Tiểu Cẩn bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, ánh mắt có hơi lay động, thấp giọng hỏi: “Anh đang suy nghĩ gì vậy?”

“Tiền của ngày hôm nay tôi sẽ trả lại hết cho cô.” Lương Tiêu nói.

Tiểu Cẩn sửng sốt, sau đó liền vội vàng bỏ menu xuống, với tay qua giữ chặt tay Lương Tiêu, “Anh làm gì vậy, sao lại phải trả em tiền…..”

Lương Tiêu rút tay ra nhưng lại không rút ra được, Tiểu Cẩn giữ chặt lấy cổ tay anh, cắn môi nhìn anh.

Thái độ của Lương Tiêu rất lạnh lùng, “Xin buông tay.”

“Em không,” Tiểu Cẩn kiên cường nói, “Chúng ta còn chưa hết thời gian, anh không thể đổi ý, như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh.”

Lương Tiêu dùng sức rút tay mình ra, khóe mắt Tiểu Cẩn đã sắp sửa rơi nước mắt nhưng Lương Tiêu coi như không thấy. Anh vừa cầm điện thoại chuyển lại tiền vừa nói: “Chính bởi vì tôi đang làm việc cho nên không thể thích khách hàng của mình được.”

Nếu là bình thường, Lương Tiêu sẽ không nói ra mấy lời tổn thương người khác như vậy, không phải bởi vì người đối diện là một cô gái, mà là bởi vì đó từng là khách hàng của anh.

Nhưng là hôm nay gặp Lộ Trạch với mẹ cậu, Tiểu Cẩn còn trực tiếp tự ý nói cô là bạn gái anh, nên thật sự Lương Tiêu có hơi không thể nhịn được.

Anh chuyển lại tiền cho Tiểu Cẩn xong đồng thời cũng xóa luôn Wechat của cô. Tiểu Cẩn bỗng nhiên đứng lên đi đến bên cạnh anh, chặn anh lại.

Lương Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, thấy Tiểu Cẩn đang nhịn để không rơi nước mắt, nhẹ nhàng đáng thương nói: “Tiêu Lương, anh đừng như vậy được không, em thật sự thích anh mà…. Em, em không ngại công việc của anh, cũng không để ý việc mỗi ngày anh ở cùng những cô gái khác, anh cho em một cơ hội được không?”

Lương Tiêu thờ ơ, hoàn toàn thay đổi thành một gương mặt khác, giống như người ban nãy săn sóc quan tâm, dịu dàng với Tiểu Cẩn không phải là anh vậy.

Tiểu Cẩn không thể chịu nổi việc anh bỗng nhiên thay đổi lạnh lùng như vậy, cô nhẹ nhàng cầm tay anh lắc nhẹ, “Tiêu Lương….”

“Không thể,” Lương Tiêu nói, “Tôi để ý.”

Tiểu Cẩn nghẹn lại, “….Anh để ý cái gì?”

“Tôi để ý việc bạn gái của tôi phải chịu đựng việc mỗi ngày tôi phải đi cùng với người con gái khác, tôi để ý đến công việc của tôi, cho nên tôi sẽ không yêu đương.”

Tiểu Cẩn ngây ngốc nhìn anh, Lương Tiêu đứng lên, “Cho qua.”

Tiểu Cẩn theo bản năng lùi về sau, Lương Tiêu nhấc chân đi ra ngoài. Tiểu Cẩn đuổi theo sau anh, không để ý đến những người xung quanh, lớn tiếng nói: “Vậy anh không đổi sang công việc khác được sao?”

Lương Tiêu dừng chân lại, quay đầu lại nhìn cô. Tiểu Cẩn nghĩ anh hồi tâm chuyển ý, vừa định cười với anh thì nghe Lương Tiêu vô cùng tàn nhẫn nói: “Tôi không thích cô, vì sao phải vì cô mà đổi sang công việc khác chứ?”

Lương Tiêu biết mình đã làm tổn thương đến trái tim của con gái người ta, chính bản thân anh cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Khó chịu cái gì chứ?

Lúc đứng đợi thang máy, anh cúi đầu lướt điện thoại. Một lúc sau, ngón tay anh không nghe lời lại ấn vào khung chat của Lộ Trạch.

Anh nhìn chằm chằm màn hình rồi sửng sốt một lúc, từ chiều Lộ Trạch đã không gửi tin nhắn gì cho anh, đầu ngón tay anh chậm rãi lướt lên trên, chắc Lộ Trạch giận rồi.

Ý nghĩ này đột nhiên nảy lên làm cho Lương Tiêu nhíu mày lại, sau đó anh tỉnh táo lại, tắt điện thoại đi, nhìn khuôn mặt lanh tanh của mình trên màn hình điện thoại tối đen.

Lương Tiêu thở phào một cái, thu lại toàn bộ suy nghĩ vừa nãy.



Từ lúc ở triển lãm tranh về Lộ Trạch thấy Lương Tiêu không liên hệ lại với mình. Cậu không chủ động, Lương Tiêu lại càng không chủ động.

Lộ Trạch cau mày nhìn nhật ký trò chuyện của hai người, nhìn như muốn đục một cái lỗ trên cái điện thoại luôn rồi.

“Làm gì đấy?” Lộ Tĩnh Lãng đá cẳng chân cậu một cái, “Có thù với cái điện thoại à.”

Lộ Trạch ngẩng đầu, đôi lông mày vẫn nhíu lại, cậu mở miệng nói: “Ba nói xem…. Xu hướng tính dục có dễ dàng thay đổi không?”

Lộ Tĩnh Lãng đang cắn quả táo nhìn chằm chằm cậu, một lúc sau mới cắn được miếng táo ra, mơ hồ nói: “Xu hướng tính dục của con thay đổi rồi à? Không phải chỉ mới chia tay có một lần thôi sao, không đến mức đó chứ.”

Lộ Trạch vô cùng nghiêm túc nhìn ông, “Ba đừng ăn nữa, không liên quan đến việc con chia tay.”

Lộ Tĩnh Lãng chậc một tiếng, “Con có nói thật với ba không? Cái gì mà thay đổi xu hướng tính dục, con không thích con gái nữa à ?”

Biểu tình của Lộ Trạch có chút mờ mịt, “Cũng không phải…. Chính là…. Con….”

Lộ Tĩnh Lãng nhìn cậu nửa ngày vẫn chưa nói ra được hết câu, khoát tay nói: “Con cứ cân nhắc trước đi, khi nào đưa bạn trai về đây thì hãy nói với ba là đã thay đổi.”

Lộ Trạch thở dài, “Lộ Tĩnh Lãng, chưa thấy ai làm cha như ba luôn đó.”

Lộ Tĩnh Lãng liếc cậu một cái, “Người làm cha như ba như vậy còn chưa đủ tư cách sao? Làm cho con đẹp trai như vậy đã đã đạt tiêu chuẩn lắm rồi đấy.”

“Vãi….” Lộ Trạch cười đến mệt, “Đó là công lao của vợ ba thôi.”

“Rõ ràng là con giống ba.” Lộ Tĩnh Lãng nói.

Lộ Trạch đột nhiên nói to: “Bà chủ Từ! Có người nói con không giống mẹ nè!”

Âm thanh của Từ Tinh Tinh lập tức truyền tới, “Ai lại đáng ghét như vậy nhỉ! Sao con lại không giống mẹ được chứ!”

Lộ Tĩnh Lãng vội vàng đứng dậy đi đến phòng ngủ, “Đứa con trai bảo bối của em vừa ăn cướp vừa la làng, không liên quan tới anh đâu nha….”

Lộ Trạch cười một lúc, cười xong lại thở dài. Cậu không gọi Lương Tiêu nữa, một mình chơi đấu địa chủ, nhưng vẫn không yên lòng được.

Hình như từ lúc cậu bắt đầu nói mình là gay thì tất cả đều bị đảo lộn hết rồi.

Đúng là nghiệp chướng mà, Lộ Trạch nghĩ.

Sao cậu cứ phải muốn nói là mình gay chứ, rồi sao lại cứ muốn tìm Lương Tiêu làm bạn trai cậu chứ.

Khiến cho bây giờ ngay cả bản thân cậu cũng không biết là đang xảy ra chuyện gì nữa.

Cậu cảm thấy Lương Tiêu rất tuấn tú, rất lạnh lùng nhưng lại rất cẩn thận, biết chăm sóc người khác, ở cùng với anh rất thoải mái, cho nên cậu rất thích Lương Tiêu.

Nếu là trước kia, Lộ Trạch tuyệt sẽ không nghĩ đến những chuyện như thế này, thích chỉ đơn giản là thích, giống như cậu thích chơi cùng Tương Nghĩa Kiệt vậy thôi.

Nhưng trải qua việc Hàn Tĩnh thích con gái, Tương Nghĩa Kiệt thích cậu, với việc sau khi cậu thuê bạn trai, Lộ Trạch liền cảm thấy suy nghĩ của mình có hơi mất kiểm soát, vẫn cứ suy nghĩ lung tung.

Sau khi chơi thua cậu chậm rãi đi về phía phòng mình, úp mặt trên giường, hất tung chiếc điện thoại lên, đánh vào xương gò má của cậu.

“Ui…” Lộ Trạch bụm mặt xoa xoa.

Cậu lại lấy điện thoại mở ra nhìn vòng bạn bè của Lương Tiêu, chỉ có công việc, không có cái gì liên quan đến cuộc sống hằng ngày cả, lạnh lùng như một người máy.

Lộ Trạch cười một tiếng, lúc Lương Tiêu nói chuyện với cậu có hơi lạnh lùng, nhưng lúc gửi tin nhắn bằng giọng nói, hay lúc gặp mặt sẽ không giống như thế, rồi cách anh đối xử với khách hàng cũng không giống nhau nữa.

Lộ Trạch không biết có phải chính mình tự mình đa tình không nữa, dù sao cậu vẫn cảm thấy khi Lương Tiêu ở cùng cậu vẫn khá thả lỏng bản thân.

Cậu lại thở dài, nghĩ nhiều làm gì cơ chứ, không chừng Lương Tiêu cũng chỉ đơn giản là thích cậu, coi cậu là bạn tốt, cậu cứ nghĩ mấy chuyện không đâu, chỉ khiến cho quan hệ của bọn họ phức tạp hơn thôi.

Lộ Trạch quyết định không nghĩ đến chuyện này nữa, cứ đối đãi với Lương Tiêu như một người anh em tốt thôi.

Điện thoại vang lên một tiếng, cậu vội cầm lên nhìn, không phải Lương Tiêu, là Tôn Trác Vũ.

Tôn Trác Vũ: [Tao với Thiến Thiến định mang ảnh ra ngoài làm thành album, mày với bạn trai mày có muốn một quyển không?]

Lương Tiêu không có tên chắc? Bạn con mẹ trai cái gì chứ.

Lộ Trạch gắt gao nhìn chằm chằm ba chữ “Bạn trai mày”, cảm giác suy nghĩ ban nãy của cậu hình như không đúng lắm.

Đậu má, nào có ai bắt anh em mình làm bạn trai chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play