Sáng nay Lộ Trạch dậy sớm, lúc này ngồi trên xe nghe nhạc, cảm giác buồn ngủ ập đến, hai mắt đều díu cả lại.

Đầu cậu cúi xuống, Lương Tiêu nhẹ giọng hỏi: “Buồn ngủ à?”

Lộ Trạch mở mắt ra gật gật đầu, ngáp một cái nói: “Tôi muốn ngủ một lúc.”

Cậu cởi mũ ra rồi đeo vào cổ tay, cả người trượt xuống, đầu tìm một chỗ thoải mái để dựa vào, mặt hơi nghiêng sang phía Lương Tiêu.

“Muốn tắt nhạc đi không?” Lương Tiêu hỏi.

“Không sao đâu, cứ nghe đi.” Lộ Trạch từ từ nhắm hai mắt lại nói.

Lương Tiêu đặt điện thoại về chế độ im lặng, không quá hai phút Lộ Trạch đã ngủ, đầu từ từ chậm rãi trượt xuống.

Lương Tiêu nghiêng đầu nhìn một lúc, ngay khi đầu Lộ Trạch sắp trượt đến vai anh thì anh lại tự lấy vai mình đỡ lấy đầu cậu.

Mắt Lộ Trạch giật giật, đầu dụi dụi tìm chỗ thoải mái trên vai anh rồi tiếp tục ngủ.

“Trạch ơi….”

Tôn Trác Vũ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lộ Trạch đang dựa vào vai Lương Tiêu ngủ say sưa, Lương Tiêu giơ ngón tay lên ra hiệu im lặng, Tôn Trác Vũ lắc đầu chậc chậc, chẳng được bao lâu lại quay lại, giơ di động chụp mấy tấm hai người bọn họ.

Sau đó Lương Tiêu nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, một tai nghe nhạc, một tai nghe mọi người trong xe nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Cảnh vật hai bên đường nhanh chóng xẹt qua, trên vai là sức nặng của Lộ Trạch đang thở đều dựa vào anh.

Cảm giác thật thoái mái, đã lâu anh không ra ngoài chơi đùa thả lỏng như vậy rồi.

Lộ Trạch không giống như khách hàng của anh, càng giống như bạn bè cùng nhau đi chơi.

Rất nhanh đã đến nơi, Lương Tiêu giúp Lộ Trạch tháo tai nghe xuống, thấp giọng gọi cậu, “Lộ Trạch?”

Lộ Trạch cau mày lại, thoạt nhìn còn chưa ngủ tỉnh, Lương Tiêu nói: “Sắp đến rồi”

Lộ Trạch mở mắt ra, Lương Tiêu đối mặt với cậu, khoảng cách gần đến nỗi có thể thấy được cả lông tơ trên mặt nhau.

Hai người đều sửng sốt, Lương Tiêu quay đi đầu tiên, mắt nhìn về phía trước, Lộ Trạch ngồi thẳng dậy, cười nói: “Từ lúc nào mà tôi lại dựa vào vai anh….. Có tê không?”

Cậu tay xoa xoa vai Lương Tiêu, Lương Tiêu nói: “Vẫn ổn.”

Lộ Trạch ưỡn người, “Ngủ một lúc thấy có tinh thần hẳn.”

Cậu lại đội mũ vào, Tôn Trác Vũ quay đầu lại nói: “Rốt cuộc cũng dậy rồi? Xem tin nhắn của tao đi.”

Di động vang vài tiếng, Tôn Trác Vũ gửi liên tiếp mấy tấm ảnh. Lộ Trạch mở ra lập tức ngẩn người, cười nói: “Vãi, mày chụp tao ngủ làm gì?”

“Tao chỉ là chụp mày ngủ thôi sao?” Giọng điệu Tôn Trác Vũ tức giận bất bình, “Tao đây là chụp mấy người còn ân ái cả lúc ngủ kìa”

Lộ Trạch thở dài, “Để cho mày ghen đó.”

Mày mà biết giá mà tao thuê người bạn trai này chắc sẽ không ghen nổi đâu.

Lộ Trạch quay đầu nhìn Lương Tiêu, Lương Tiêu cảm nhận được tầm mắt của cậu nên cũng quay đầu nhìn qua, trong mắt mang theo sự khó hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play