Đám ranh con, đứa nào dám rót rượu cho đồ đệ của ông là ông đánh chết!"
Trong bữa tiệc chào đón lính mới, Tào Hàn Quần ngậm thuốc lá, mặt đỏ bừng mà mắng các đồng nghiệp phòng Điều tra Tội phạm đang tích cực mời rượu Miêu Hồng.
Miêu Hồng đổ rượu xuống đất rồi hất cằm khiêu khích các anh em đã rót rượu cho cô. Cô là người Đông Bắc nên chắc chắn có thể uống rượu rất giỏi, nhưng sáng mai phải đi công tác. Nếu tối nay uống rượu thì mai ngồi xe lửa sẽ rất khó chịu.
Có người hét lên: "Anh Tào, Miêu Hồng là đoá hoa của phòng Điều tra Hình sự, không tranh thủ xúc tiến tình cảm trên bàn rượu, sau này người ta bị các phòng ban khác cướp đi là thiệt thòi vãi luôn đó!"
"Cút đi! Không có khả năng tìm vợ mà còn đi đào góc tường của Tổ trọng án!" Tào Hàn Quần cầm hộp thuốc lá trống rỗng ném vào cảnh sát kia: "Mà làm ơn coi lại bản thân giùm cái, nhìn lại thành tích của mình xem có xứng với đồ đệ của anh không?"
"Nhìn đàn ông không thể nhìn phía trên đúng không các anh em?!"
Mọi người trên bàn rượu cười vang, Miêu Hồng lườm một tiếng rồi xoay mặt đi. Một đám cảnh sát tính tình thô bạo, lại quen cái thói không giữ được mồm mép rồi, giờ muốn bọn họ sửa tính sửa nết để chăm sóc đồng nghiệp nữ chắc họ cũng không làm được. Chưa kể hiện tại họ đang uống đến đỏ mặt tía tai.
Trước khi Miêu Hồng đến, phòng Điều tra Hình sự chưa từng nhận nữ cảnh sát. Không phải họ kì thị giới tính, nhưng công việc này quá cực khổ và mệt mỏi, cứ đi đi về về hai mươi tư trên bảy. Nhiều khi phải trùm áo khoác quân đội mà ngủ trên xe, lúc truy bắt tội phạm thì không thể xuống xe, mắc vệ sinh có khi phải giải quyết bằng bình nước khoáng, cũng không có điều kiện để chú ý đến vệ sinh cá nhân.
Tuy nhiên, khi văn phòng thành phố tuyển dụng nữ cảnh sát, gần trăm người từ các chi cục và đồn cảnh sát của thành phố vẫn đăng ký. Hơn một nửa số người bị loại sau khi kiểm tra sức khỏe, và cuối cùng ba người đã được nhận. Miêu Hồng được phân vào Tổ trọng án thuộc phòng Điều tra Hình sự, một người còn lại vào đội Phòng chống ma túy, một người vào bộ phận An ninh. Những bông hoa lần đầu đến Cục Công an thành phố đã bị mấy ông già lưu manh theo dõi rồi lấy lòng. Hai cô gái kia thì không quan trọng, họ lần lượt lấy chồng, còn Miêu Hồng hai mươi bảy, hai mươi tám nhưng vẫn còn độc thân.
"Sư phụ, uống ít thôi. Không thì chút nữa về nhà Viện Viện lại giận." Miêu Hồng đè bàn tay đang nâng li rượu của Tào Hàn Quần.
Anh chẳng thèm để ý rút ra về rồi nâng li với Trần Phi, sau đó nói với Miêu Hồng: "Anh về thì con bé cũng ngủ thôi, không sao đâu."
"Thôi đi. Anh không về thì con bé không ngủ đâu." Miêu Hồng mở điện thoại cho Tào Hàn Quần xem tin nhắn, nói: "Anh nhìn nè, con bé nhắn tin cho em đó, nên anh uống ít thôi."
Tào Hàn Quần nhíu đôi mắt do hơi men, anh để li rượu xuống, nói: "Ừ thôi con gái nói thì đành nghe vậy. Không uống thì không uống. Miêu Hồng, đưa anh ấm trà đi."
Vợ Tào Hàn Quần mất sớm để lại con gái cho anh. Cha con sống nương tựa lẫn nhau trong nhiều năm, lời con gái nói là "thánh chỉ," còn lời giám đốc thì Tào Hàn Quần nghe tai này lọt tai kia. Con gái chỉ cần mở miệng, con lừa ngang bướng Tào Hàn Quần ngay lập tức biến thành thỏ con ngoan ngoãn.
Miêu Hồng rót cho Tào Hàn Quần một li trà rồi nhìn anh dùng trà mà trêu chọc những người khác đang uống rượu, cô yên lặng thở dài. Lúc trước đúng ra Triệu Bình Sinh mới là người dẫn dắt cô, nhưng từ sau tai nạn liên quan đến súng đạn kia, anh phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Vì vậy đội trưởng La giao cô cho Tào Hàn Quần. Hai thầy trò ngày nào cũng ngồi chung xe, Miêu Hồng lại trẻ tuổi xinh đẹp, Tào Hàn Quần độc thân nhiều năm như vậy đương nhiên cọ ra tia lửa. Trước mặt mọi người thì dùng quan hệ thầy trò, nhưng thật ra hai người đã yêu nhau nhiều năm.
Tuy nhiên bọn họ không thể kết hôn, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn thì không được. Lúc vợ trước của Tào Hàn Quần qua đời, anh đã hứa với cô sẽ không đi thêm bước nữa đến khi con gái thành niên. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, có người mẹ nào khi mất đi lại không lo lắng con gái mình sẽ bị mẹ kế chèn ép đâu? Miêu Hồng có thể thông cảm được. Tào Hàn Quần coi Tào Viện như một viên ngọc quý, nâng như trứng hứng như hoa sợ rơi sợ rớt, lại chiều cho nó cái tính tiểu thư, Miêu Hồng cảm thấy cô làm mẹ kế cũng không phù hợp. Nếu quản lí nó quá nhiều thì có thể xem là "bắt nạt" trẻ nhỏ, mà không quản lí thì lại bị xem như vô trách nhiệm. Thôi thì chờ nó lên đại học rồi tính.
Tào Hàn Quần là người đáng để cô chờ đợi, Miêu Hồng không nghi ngờ gì. Lão Tào nhìn thì nghĩ là người cẩu thả không tim không phổi, nhưng thực chất là người rất để tâm. Có thể là vì anh là gà trống nuôi con nên so với các anh em trong đội, anh rất hiểu các nữ đồng nghiệp phòng Điều tra Hình sự. Trong cốp xe anh lúc nào cũng để sẵn quả chà là và đường nâu. Không cần biết thời tiết hôm đó lạnh thế nào, trà chà là trong bình giữ nhiệt của Miêu Hồng mãi mãi là trà nóng.
Có một lần phải theo dõi nghi phạm trên núi khiến Miêu Hồng cảm lạnh. Tào Hàn Quần để Miêu Hồng ngủ ở ghế sau xe, còn anh thì cả đêm thức trắng. Ban đêm nhiệt độ gần như là không, để tránh bị nhiễm độc CO, trên xe không thể bật máy sưởi. Miêu Hồng thức dậy thấy Tào Hàn Quần dùng áo khoác quân đội của mình che chắn phần đùi của cô, còn anh thì lạnh đến chảy nước mũi.
Lúc đó cô đã biết người đàn ông này đáng để cô chờ đời suốt đời.
————————
"Miêu Hồng! Miêu Hồng! Em đừng đến xem!"
Trần Phi ngăn không cho Miêu Hồng vào nhà xác. Tào Hàn Quần đang làm nhiệm vụ đuổi theo tù nhân vượt ngục cùng với các đồng nghiệp ở Tổ chuyên án địa phương. Trong lúc thực hiện vây bắt anh bị kẻ ác đâm hai mươi nhát, người còn chưa kịp đưa đến bệnh viện đã không cứu được. Trần Phi vừa nhận tin đã nhanh chóng chạy đến. Hắn không dám báo tin cho Miêu Hồng, không ngờ cô gái này đã tự chạy đến đây.
"Trần Phi, anh tránh ra!" Không biết Miêu Hồng lấy đâu ra sức lực, suýt chút nữa đã đẩy Trần Phi ngã xuống.
Thật sự so với Miêu Hồng, Trần Phi cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu. Hắn với Tào Hàn Quần là bạn học từ phổ thông, một người ngủ giường trên một người ngủ giường dưới, lại vào Cục Công an cùng một thời điểm. Là bạn bè, là đồng nghiệp hơn hai mươi năm, hai người cũng đã xem nhau như anh em một nhà. Nghe lão Tào hi sinh vì nhiệm vụ, trước mắt Trần Phi tối sầm, gần như gục ngã trước bàn làm việc. Triệu Bình Sinh phải nhét một viên thuốc trợ tim vào miệng hắn.
"Đã như vậy rồi thì đừng xem!" Trần Phi dùng sức giữ chặt vai Miêu Hồng. Hắn là người duy nhất biết về quan hệ giữa Tào Hàn Quần và Miêu Hồng. Thi thể của Tào Hàn Quần còn chưa được chỉnh trang, trên mặt còn nguyên vết thương do dao chém. Hắn thật sự không nỡ để Miêu Hồng nhìn thấy lão Tào như vậy.
"Trần Phi! ** má anh buông em ra!"
Miêu Hồng đã khóc cạn nước mắt trên xe lửa, hiện tại giọng cô đã khản đặc, chẳng còn chút lí trí nào mà đánh Trần Phi để trút hết nỗi đau này. Đồng nghiệp ở đồn cảnh sát địa phương thấy một mình Trần Phi không thể giữ được Miêu Hồng thì vội vàng đến hỗ trợ, có người còn gọi cho một nữ cảnh sát ở đồn công an đến an ủi cô gái này.
Miêu Hồng đánh thẳng vào mặt Trần Phi nhưng hắn chẳng thèm quan tâm, lại gọi bác sĩ đến để giúp cô bình tĩnh lại. Trần Phi còn lạ gì tính cách của Miêu Hồng, hắn chắc chắn có thể cô sẽ chết theo lão Tào. Mất một người rồi, chỉ mong không mất thêm ai nữa. Thời gian coi như không thể chữa lành vết thương thì cũng có thể hoà tan mọi thứ.
Năm nay đúng là năm hạn của Tổ trọng án. Đội trưởng La mới lên cơn truỵ tim qua đời nửa năm trước, bây giờ lão Tào hi sinh vì nhiệm vụ, Miêu Hồng chắc chắn không thể gặp chuyện nữa.
Đợi Miêu Hồng bình tĩnh lại, người phụ trạch Tổ chuyên án địa phương hỏi Trần Phi: "Đội trưởng Trần, anh muốn hoả táng thi thể của lão Tào ở đây hay là..."
"Đưa về." Trần Phi mệt mỏi vung tay. "Cậu ấy còn đứa con gái. Phải để bọn họ được gặp nhau lần cuối."
"Cô gái vừa rồi là gì của lão Tào vậy anh?" Đối phương hỏi.
Trần Phi ngẩn ra, nói: "Đồ đệ của cậu ấy."
Người kia thở dài: "Cô gái này... Tôi thấy cô ấy như vậy còn tưởng là vợ anh ấy. Nhưng tuổi còn trẻ quá."
Trần Phi im lặng. Lúc hắn mới biết quan hệ giữa Tào Hàn Quần và Miêu Hồng, hắn còn trêu ghẹo lão Tào trâu già gặm cỏ non coi chừng thượng mã phong. Giờ người ta mất rồi, tim Trần Phi khó chịu như thể mới bị ai đó khoét ra vậy.
Thượng mã phong hay còn gọi là Phạm phòng, là một hiện tượng có thể gây đột tử hoặc để lại di chứng ở con người khi sinh hoạt tình dục ở một số điều kiện nhất định.
Trần Phi dùng tay lau mặt rồi dặn dò: "Cậu mau tìm một người trang điểm thi thể đến chỉnh trang cho lão Tào. Người ta đẹp trai như vậy, lúc ra đi phải có chút thể d..."
Trần Phi không thể nói tiếp được nữa. Hắn khom lưng chống đầu gối dựa vào tường rồi cắn chặt răng để ngăn tiếng gào muốn thoát ra từ cổ họng. Nước mắt hắn rơi lã chã xuống sàn nhà trắng lạnh lẽo.
Đam Mỹ H Văn————————
Nghĩa trang liệt sĩ.
Ánh mắt Miêu Hồng đờ đẫn nhìn tấm ảnh Tào Hàn Quần cười đến không tim không phổi trên bia mộ, cô ôm lấy Tào Viện đang khóc nức nở vào lòng. Ban đầu, cô nghĩ mình chẳng bao giờ vượt qua giai đoạn này được, nhưng vừa nghĩ đến Tào Viện nhỏ tuổi đã mất đi cha mẹ, cô cảm thấy mình phải sống thật tốt, ít nhất cũng phải chăm sóc con gái lão Tào đến khi nó lập gia đình. Tuy trước khi ra đi Tào Hàn Quần cũng không kịp trăn trối, như cô biết rằng anh lo lắng nhất cho hạnh phúc của Tào Viện.
Khi tiễn biệt Tào Hàn Quần, Trần Phi còn bố trí cả xe cấp cứu bên ngoài vì lo Tào Viện khóc ngất đi. Không ngờ con bé này lại kiên cường hơn mọi người nghĩ rất nhiều. Nó âm thầm khóc rồi nhìn theo cha đi hết chặng đường cuối cùng.
"Dì Miêu, sau này con không ở với dì được ạ?" Tào Viện nằm trong lồng ngực Miêu Hồng, thút thít hỏi.
Sống mũi Miêu Hồng chua xót rồi giơ tay quẹt đi nước mắt trên mặt con bé. Cô rặn ra một nụ cười rồi nói: "Con ở chung với ông bà không được sao?"
"Cha nói dì là người không biết tự chăm sóc chính mình. Con nghĩ trước khi cha mất, cha chắc chắn rất lo cho dì." Nước mắt Tào Viện không thể ngừng rơi được: "Dì Miêu, con biết nấu cơm, biết quét nhà, con sẽ thay cha chăm sóc dì. Dì sẽ không sao đâu... Nếu không có chuyện gì để nói thì dì có thể nói chuyện với con về cha... Vậy là được rồi..."
Vành mắt vốn đã khô khốc của Miêu Hồng giờ đây lại ướt. Cô ôm chặt lấy Tào Viện rồi gật đầu.
Trần Phi cho Miêu Hồng nghỉ phép một tháng. Đến khi cô trở lại văn phòng, mọi người đều trợn tròn mắt. Má ơi, tóc Miêu Hồng đâu hết rồi?
Mái tóc dài và đen nhánh của Miêu Hồng được cạo sát da đầu kiểu quân đội. Hơn nữa trông cô rất cao, nhìn xa người ta có thể nhầm cô là đàn ông.
"Nhìn cái gì? Chưa thấy cảnh sát nào ngầu vậy à?"
Miêu Hồng ngồi xuống bàn của mình, lạnh lùng nói với các đồng nghiệp đang trợn mắt như vậy.
"Chị Hồng, chị quá đẹp với ngầu luôn đó. Chị là đàn ông em cũng yêu." Hứa Kiệt liều mạng nói, sau đó bị Triệu Bình Sinh đánh cho một cái vào gáy.
Kiều Đại Vĩ, "lính mới" vào Cục hai tháng trước cùng với Hứa Kiệt, yên lặng đứng lên. Anh cầm lấy bình giữ nhiệt trên bàn của Miêu Hồng rồi đi đến bình nước bên cạnh. Anh lấy một gói trà chà là trong túi ra bỏ vào ấm, pha xong thì mang đến bàn Miêu Hồng.
"Chị Hồng uống trà này."
Một nụ cười ngượng ngùng xuất hiện trên khuôn mặt mà Hứa Kiệt hay chọc là "đứt dây thần kinh cười."