Khương Duệ Quân ẩn nấp trong tiềm thức một lúc như thể từ trong giấc mơ tỉnh dậy. Khi anh ta giơ tay phải lên, chạm vào chén rượu, đây là chén rượu nãy giờ cậu ta luôn bảo vệ trong lòng bị tràn ra, chất lỏng bị chảy ra có hai ba giọt b.ắ.n lên và rơi xuống chén rượu bên cạnh, trong chén rượu đó giờ chỉ có một tí cạn khô, giọt rượu rơi vào trong đó, lúc đầu chỉ còn nhỏ giọt.
"Rượu của ta ——"
Khương Duệ Quân cảm thấy đáng tiếc c.h.ế.t đi được: "Anh Miễn, tại sao anh lại đánh em?"
Đây là ly rượu đầu tiên Lộ Lộ rót cho cậu ta!
Ninh Miễn vẫn giơ tay lên trời, bất đắc dĩ nói: "Tôi thấy cậu bị đơ người rồi, Thừa Hãn đang chờ rót rượu kìa.”
Khương Duệ Quân đau lòng nhìn rượu dần dần tan vào khăn trải bàn, cậu ta không dám chọc giận Ninh Miễn, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Anh làm đổ mất rượu Lộ Lộ rót cho em rồi!”
Ninh Miễn nhắc nhở: "Người nhà của cô ta ở đây, cậu có chắc ăn nói kiểu này là sẽ không bị đánh không?"
Khương Duệ Quân nhớ tới mình còn chưa có tư cách danh phận gì để có quyền nói vậy liền ngồi thẳng dậy, rót cho mình một ly rượu, đưa cho Bùi Thừa Hãn.
Bùi Thừa Hãn bối rối: "Sao vậy?"
"Không có gì, chúng ta chơi tiếp đi!"
Lại đến lượt Khương Duệ Quân, cậu ta vẫn là số chẵn, như thể vận may lại ưu ái cậu ta.
Cậu ta vui cười hết cỡ, nhưng đến lượt Ninh Miễn lại gọi một số lẻ, anh liền giơ tay cầm lấy ly rượu bên trái, một hơi uống nốt nửa ly còn lại.
Đến lượt Dư Tương thua cuộc, cô ấy kể một câu chuyện ma về những bóng ma trên mộ, dưới màn đêm yên tĩnh như vầy nghe truyện cô kể đặc biệt thấm.
Không chịu thua kém, Khương Duệ Quân kể cả những câu chuyện ma.
Khi Dư Lộ lấy thuốc mang đi đưa cho bà ngoại Lâm và quay trở lại, mọi người lúc này đã bước vào bầu không khí của những câu chuyện kinh dị.
"Ai trong số mọi người lại thua vậy ạ?"
Khương Duệ Quân ban đầu muốn nói về ly rượu, nhưng sau khi nghĩ lại, con gái người ta đã chịu xấu hổ rót cho mình một ly rồi, làm thế nào cậu ta có thể nói điều đó để làm cho cô buồn chứ!
Vì vậy cậu ta mơ hồ nói: "Ta chỉ thua một lần thôi."
Ly rượu đã được rót lượt mới, Dư Lộ cười nói: “Vậy vận may của anh cũng khá đấy chứ!”
Chơi qua một vòng rồi mà vẫn chưa có ai uống rượu, cảm giác hứng thú đã hết muốn đổi trò khác.
Ninh Miễn ngồi đó nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng có cảm giác khô khốc nóng bức, như có gì đó khiến người ta khó chịu.
“Anh Ninh Miễn, anh uống say rồi à?”
Trong số những người ngồi cùng bàn, giọng nói của cô là nhẹ nhất, anh có thể nghe rõ ràng.
Ninh Miễn lắc đầu: "Tôi không sao."
Anh chưa từng bị say rượu bao giờ, rượu anh uống tối nay sẽ không đủ làm anh say.
lúc này Lâm Thanh Lan đi tới gọi Dư Lộ đi, ân cần nói: “Dì nghe nói cháu sắp thi vào Dạ đại, Vì vậy dì đã hỏi một số người bạn cho cháu, đến đây, đây là thông tin liên lạc này, cháu lấy đi đi—"
Trên thực tế, trong lời nói của bà ta vẫn ẩn chứa một chút trịch thượng...
Bên phòng bên này, Ninh Miễn không muốn ở lại bàn ăn này nữa, sau khi nói chuyện với Khương Duệ Quân, anh đứng dậy và rời đi, Dư Tương đi sau anh một bước và đi theo.
Khương Duệ Quân tò mò hỏi: "Sao cậu lại đi?"
Chẳng lẽ là như những gì cậu ta nghĩ sao?
Dư Tương xụ mặt nhìn cậu ta: “Đừng quản tôi.”
“Hừ, đoán ra được rồi nhé!”
Dư Tương cũng không nhiều lời với cậu ta, thừa dịp thuận lợi chạy nước kiệu đuổi theo, Khương Duệ Quân ngồi tại chỗ.
Suy nghĩ một chút, sau đó lặng lẽ đi theo ra ngoài với tinh thần thám hiểm xem chuyện gì
Mùa hè bầu trời thường tối muộn nhưng mặt trăng lại mọc rất sớm, cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn.
Ninh Miễn nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Quay đầu lại, nhận ra Dư Tương đang dừng tại chỗ: "Anh Ninh Miễn, anh đi đâu vậy?"
Gió chiều thổi qua, Ninh Miễn đã giải tỏa hơn phân nửa sự khô khốc nóng bức, nhưng đằng sau lại phảng phất một mùi thơm ngọt ngào nhàn nhạt, đó là Dư Tương đi trước mặt rồi ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt sáng ngời như những vì sao đêm.
"Tôi ra ngoài đi dạo."
Dư Tương cười cười, thận trọng hỏi: "Vậy em có thể đi cùng anh không?"
Ninh Miễn hơi run rẩy nói: "Ừ."
Hai người chậm rãi đi về phía sân chơi, Dư Tương thỉnh thoảng quay đầu nhìn anh, ánh mắt nóng rực khiến người ta phải mạnh mẽ chú ý khiến Ninh Miễn không thể không nghiêng người nhìn lại cô.
“Sao vậy?”
Anh lúc này lại ngửi thấy mùi thơm ngọt đó.
Lại là hương thơm ngào ngạt, lúc này các giác quan của anh như được khuếch đại, mùi thơm ngọt ngào này khiến anh cảm thấy thư thái hơn rất nhiều,
Dư Tương cười hì hì, trong ánh mắt thể hiện sự yêu thương ái mộ không che giấu: “Không có gì, em chỉ là nhìn anh Ninh Miễn mà thôi.”
Bởi vì cô đã uống rượu cho nên khi nói mấy lời lẽ ơi xấu hổ một chút thì cũng không cảm thấy mình sẽ bị để ý.
Ninh Miễn bên cạnh vẫn im lặng không nói gì.
"Anh Ninh Miễn, sao anh không nói gì vậy ạ?"
"Cô cứ nói đi."
Dư Tương quắn quéo mà gậy gậy móng tay: “Em cũng không biết nói gì, nhưng anh Ninh Miễn hình không còn ghét em như trước nữa phải không?"
Ninh Miễn im lặng bởi vì những gì cô ấy nói đều là sự thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT