Bà Ninh suy nghĩ tìm cớ, giả ý vội vàng nói: “Tương Tương, bà nhớ ra quên gọi một cuộc điện thoại, cháu trên lầu tìm Tiểu Miễn chơi một lát trước đi, đợi lát nữa bà kêu cháu xuống dưới.”
Dư Tương khó hiểu, thấp thỏm bất an nói: “Bà Ninh, cháu ở đây chờ bà được rồi.”
Bà Ninh ngược lại rất kiên trì: “Một mình cháu ở đây sẽ chán lắm, cúi đầu cắm hoa lâu như vậy, đi lên lầu chơi một chút, trên lầu đều là chỗ của Ninh Miễn, lên lầu quẹo phải chính là thư phòng của nó, đi thôi đi thôi, chủ nhật đứa nhỏ này cũng làm việc, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành một khúc gỗ!”
Lão thái thái trực tiếp đẩy cô đi tới cầu thang.
Dư Tương đành phải tỏ vẻ gắng gượng nói: “Vậy lát nữa bà nội Ninh phải gọi cháu đó.”
“Bà biết rồi.”
Cầu thang hơi hẹp, Dư Tương bước lên quay đầu lại nhìn bà Ninh một cái, bà đang nhìn cô, thấy thế liền vẫy tay, sau đó xoay người vào thư phòng gọi điện thoại.
Dư Tương tiếp tục đi lên trên, đồng thời sờ sờ mặt dây chuyền: “Hello?”
Hệ thống Trường Phong: “Giải trừ hiểu lầm của Ninh Miễn với Dư Lộ.”
“Được rồi.”
Hệ thống Trường Phong: “… Cô biết ý tứ của tôi sao?”
Dư Tương: “Này, Trường Phong, hai ta không có một chút ăn ăn ý nào hả? Không phải chỉ là làm bà mối thôi sao, tôi hiểu, nhưng cậu phải cho tôi một phần thưởng thật lớn mới không làm thất vọng phần thông minh này của tôi, được chứ?”
Hệ thống Trường Phong: “Được.”
Khi nói chuyện, đã đến cầu thang, Dư Tương đang muốn ngừng cuộc trò chuyện miễn cho trong đầu khỏi phải vang lên âm thanh hệ thống làm mình phân tâm, nhưng Trường Phong đã im lặng, cô bỗng nhiên nhớ tới, mỗi lần tới gần Ninh Miễn thì hệ thống sẽ luôn giả chết, gọi cũng không trả lời.
Đi đến lầu hai, Dư Tương đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, trên lầu rất yên tĩnh, giọng của cô rất rõ ràng, nhưng vẫn không có tiếng gì đáp lại.
Dư Tương giống như bình thường, bước chân nhẹ nhàng đi đến thư phòng, cửa thư phòng mở ra, vừa nhìn qua rất dễ nhìn thấy một người đang cúi đầu làm việc, Ninh Miễn đang tập trung vẽ phác họa.
Lúc này Ninh Miễn mới ngẩng đầu, nhìn thấy cô xuất hiện có chút kinh ngạc, gật đầu nhưng lại không nói chuyện, như thể không biết nên nói cái gì.
Dư Tương chỉ xuống dưới lầu, thẹn thùng giải thích: “Bà Ninh nói bà muốn gọi điện thoại, bảo tôi lên lầu chơi với anh, anh Ninh Miễn, có phải tôi làm trễ công việc của anh không?”
“Không có.”
Ninh Miễn lập tức cảm thấy như vậy không ổn, nhíu mày: “Tìm tôi có chuyện gì? Cô có thể đi dạo ở trên lầu, nhưng đừng vào phòng của tôi.”
Dư Tương vội vàng lắc đầu, giống như bị dọa sợ: “Tôi sẽ không nhìn lung tung, nếu không bây giờ tôi đi xuống —— đúng rồi, anh Ninh Miễn, tôi lên đây là có chuyện nói với anh!”
Bởi vì cô tìm được chủ đề này cho nên cảm thấy như trút được gánh nặng.
Ninh Miễn lẳng lặng chờ cô mở miệng.
Dư Tương tiến lên hai bước, đôi mắt nhìn anh, hạ giọng: “Anh Ninh Miễn, hôm đó không phải anh để tôi đưa chocolate cho Dư Lộ sao, tôi cho em ấy, nhưng em ấy không muốn, tôi đã mở ra ăn một miếng.”
Đôi mắt của cô mở to, đen trắng rõ ràng, vẻ mặt nhìn người ta vừa chăm chú lại nghiêm túc, không có chút tạp niệm nào, khiến cho người ta không hề chán ghét.
Ninh Miễn ngây ra một lúc mới nhớ tới chuyện kia, lập tức gật đầu: “Cô đưa là được, chuyện còn lại thì hỏi Khương Duệ Quân, cậu ta giải quyết tương đối thỏa đáng.”
“À.”
Dư Tương đứng đó không đi, ngược lại như quen thuộc mà ngồi vào ghế: “Anh Ninh Miễn, tôi còn có chuyện muốn nói với anh, Khương Duệ Quân rất thích Lộ Lộ, bây giờ Dư Lộ không để ý đến cậu ta cũng không đến nhà bà ngoại, cậu ta suốt ngày lải nhải ở bên tai tôi, rất phiền, tôi nhắm mắt lại cũng có thể nói ra những lời đó, anh nghĩ cậu ta như vậy thì lúc nào mới có thể ổn trở lại?”
Giữa mày Ninh Miễn nhuộm một tia ý cười, trầm giọng nói: “Chuyện này, tôi cũng không biết, nếu cậu ta muốn nói thì để cậu ta nói đi.”
Thật ra Khương Duệ Quân cũng thường lảm nhảm bên tai anh.
Cô bĩu môi: “Vậy nếu hai người bọn họ không thành, chẳng phải rất xấu hổ sao? Tôi cũng sắp bị ép thành bài ma rồi, tiếc là Dư Lộ không nghe tôi.”
Ninh Miễn nhướng mày: “Chờ khai giảng đi, sau khi khai giảng Duệ Quân sẽ chơi không quên đường về, với lại trong trường học nhiều người, sẽ dời lực chú ý của cậu ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT