Lâm Bảo Chi thở dài: "Sau này mấy đứa nhỏ càng ngày càng ít đi, chẳng ai nỡ đánh chửi tụi nó cả, không như bọn trẻ thời trước."
"Cũng không phải thế."
Ninh Miễn đi ngang qua lo lắng hỏi: "Lỡ chiều quá ra một thằng giặc thì làm sao bây giờ?"
Chu Cầm Vận lườm anh một cái: "Bậy bậy bậy, Mặc Mặc nhà chúng ta là ngoan nhất."
Sau đó bọn họ lại nói đến chuyện tiệc đầy tháng. Dù là làm lớn hay làm nhỏ thì nhà họ Dư cũng phải chuẩn bị một số thứ. Hai bên thông gia cùng bàn bạc với nhau. Dư Tương không hiểu mấy phép tắc này, thế là cô bèn ngồi cạnh như vật trang trí.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Chu Cầm Vận lại vội vàng chào tạm biệt, bảo là có việc phải đi gấp. Dì Hạnh chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn bữa tối giúp bọn họ rồi cũng về nhà họ Ninh. Ninh Miễn tiễn hai người xuống dưới rồi đứng bên ngoài nói chuyện trong chốc lát.
Dư Tương vô thức cảm nhận được có gì đó không đúng lắm. Cô lặng lẽ hỏi: "Mẹ, mẹ có cảm thấy có kỳ đó hơi kỳ quái không?"
Lâm Bảo Chi cụp mắt suy nghĩ, dáng vẻ như không thèm để ý: "Có gì mà kỳ quái chứ?"
"Con cảm thấy hình như mọi người có chuyện gì đó đang lừa con thì phải?"
Ở nhà họ Ninh, Dư Tương không gặp được mấy tình huống như sau khi kết hôn thỉnh thoảng gặp mặt bạn thân oán giận nhà chồng không coi mình là người nhà hoặc là có chuyện cần nói thì luôn nói với người chồng sau lưng người vợ. Nhưng dáng vẻ của mọi người ngày hôm nay khiến cô cảm thấy có gì đó giống như vậy. Thế là cô bắt đầu nghi ngờ có phải do rối loạn nồng độ hormone sau sinh nên cô nhạy cảm quá không.
"Có thể là chuyện công việc cũng nên. Chẳng phải vừa rồi đã nói với con là cha chồng con sắp về Yến Thành à? Chắc bà ấy cần dặn dò Ninh Miễn chuyện gì đó đấy?"
Cũng đúng.
Dư Tương cảm thấy tiếp tục bàn bạc với Lâm Bảo Chi cũng sẽ không có kết quả gì nên tạm thời từ bỏ. Có lẽ lát nữa cô có thể hỏi Ninh Miễn.
- --
Ninh Miễn nán lại dưới tầng trong chốc lát rồi mới quay về, còn cầm theo một miếng đậu hũ tươi mới.
"Bên dưới có người tới bán đậu hũ, anh thấy cũng không tệ lắm. Em có muốn ăn không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-578.html.]
"Em muốn ăn đậu hũ chiên."
"Được."
Ninh Miễn cầm đậu hũ vào phòng bếp.
Cảnh này Lâm Bảo Chi nhìn mãi thành quen rồi nên nhịn cười hỏi: "Có phải ngày trước mẹ chồng con không biết Ninh Miễn làm mấy chuyện này ở nhà không?"
"Có lẽ là không biết thật ạ."
"Ôi chao, Ninh Miễn thật sự rất không tồi. Con tinh mắt đấy. Mẹ cứ nghĩ quan hệ giữa anh trai con và Hải Đường đã là rất tốt rồi. Ai ngờ anh trai con còn lâu mới bằng được Ninh Miễn."
Đều là đàn ông chưa đến ba mươi tuổi, trước kia thì có cha mẹ quan tâm, có lấy vợ hay không cũng chẳng có gì khác nhau, chỉ biết dựa vào sự chăm sóc của cha mẹ để sống, chai dầu có rớt xuống cũng không biết đường đỡ. Những người như Ninh Miễn ngày trước đâu được tinh tế như này, bây giờ lại được con gái bà dạy dỗ.
Lâm Bảo Chi nhớ tới biểu cảm của người nhà họ Ninh khi thấy Ninh Miễn quen tay quen chân chăm sóc Dư Tương thì không nhịn được cười.
Dư Tương làm mặt quỷ: "Con nghĩ hẳn là bọn họ cũng biết một chút, chỉ là bây giờ thấy rõ hơn mà thôi."
Trước kia người lớn rất ít khi tới nhà bọn họ nên không thấy dáng vẻ hai người khi ở bên nhau. Bây giờ ấy hả, không cần biết có phải bọn họ muốn chia việc với nhà ngoại Ninh Miễn hay không mà ngày nào cũng thấy tới. Dư Tương làm như mắt không thấy tâm không phiền. Cô tin rằng cha mẹ chồng không đến mức cái gì cũng muốn nhúng tay vào như thế. Nhiều nhất là bà cụ Ninh sẽ thấy không nỡ thôi.
"Dù sao thì bây giờ cũng đã có Mặc Mặc rồi. Mọi người đều lo chăm sóc thằng bé cả."
Khi hai người đang nói chuyện thì Mặc Mặc lại tỉnh giấc. Lần này cậu nhóc đi nặng. Lâm Bảo Chi đang chờ xem con gái sẽ xử lý thế nào, ai ngờ Dư Tương lại nhắm tịt mắt lại hét gọi Ninh Miễn.
Lâm Bảo Chi dở khóc dở cười đánh yêu cô một cái: "Được rồi, xem con yếu ớt thế nào kìa. Đừng giả bộ nữa."
Nói xong, bà bế cháu ngoại lên cởi tã lót, tiện thể còn càm ràm Dư Tương một trận.
Dư Tương nhỏ giọng than thở: "Con cảm thấy con đủ biết điều rồi..."
DTV
Vừa mới thay xong tã, Ninh Miễn đã rửa tay xong đi tới. Anh cười với Dư Tương một cái rồi cầm tã đi giặt. Chứng thích sạch sẽ của anh đã tăng lên thành chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế* rồi.
*Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (迫症): Hay còn được biết đến là bệnh OCD
Lâm Bảo Chi quan sát vẻ mặt của con gái mình. Chậc, bà vẫn đừng nên nhiều lời thì hơn.
Chập tối, Lâm Bảo Chi ở lại ăn cơm tối đã rồi mới về. Ninh Miễn tiễn bà xuống tầng, chờ xe đi xa rồi mới quay người vội vàng lên nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT