Quyển Quyển và rùa nhỏ nhìn anh giặt tã lót, một lúc sau lại quay về phòng ngủ nhìn chủ nhân nhỏ của bọn nó.

Rùa nhỏ cực kỳ đau lòng: "Sao cô lại bắt chủ nhân giặt tã chứ?"

Dư Tương lười biếng hỏi lại: "Thế hay là cậu làm thay anh ấy nhé?"

"... Chân tôi ngắn, với có tới đâu."

"Thôi đi. Tôi thấy cậu đang ghét bỏ Mặc Mặc nhà chúng tôi thì có."

Mặc Mặc là tên ở nhà của Ninh Nghi, còn tên thật thì đã được Ninh Miễn đặt cho rồi. Ngoài mặt thì ông cụ Ninh và Ninh Bồi Triều đều không có ý kiến gì nhưng thật ra thì vì tên ở nhà mà hai cha con này đã tranh chấp cả buổi rồi. Cuối cùng cái tên được duyệt là Mặc Mặc cực kỳ nhiều nét bút. Hy vọng sau này thằng nhóc kia có thể cẩn thận từ lời nói đến việc làm.

Những người làm cha mẹ như bọn họ không có ý kiến gì. Tên gì mà chẳng phải là tên. Có đứa bé trai còn tên là Cẩu Đản Nhi* đấy thôi. Mặc Mặc dễ nghe biết bao nhiêu.

*Cẩu Đản Nhi (狗蛋儿): Đây là một cái tên quê mùa mà dân quê Trung Quốc hay đặt cho con trai vì ngày xưa họ quan niệm tên càng xấu càng dễ nuôi.

Rùa nhỏ im lặng bò đi. Chủ nhân nhỏ rất đáng yêu nhưng mà cái chuyện giặt tã này cũng thật sự rất bẩn thỉu.

Ánh mặt trời buổi sáng ấm áp chiếu vào trong phòng. Dư Tương bèn dịch nhóc kia sang bên cạnh phơi nắng trong chốc lát. Cậu nhóc ngủ rất ngon lành, chút ánh nắng mặt trời này không thể quấy nhiễu giấc ngủ của nhóc được.

Ninh Miễn phơi tã xong đi vào phòng. Dư Tương chỉ chỉ vào kem bảo vệ da tay trên bàn bảo anh thoa lên tay đi.

"Sao thế? Ngại tay anh thô ráp à? Đúng là bão cát mùa xuân năm nay lớn thật, chỉ là may mà ông trời nể tình cho trời nắng nên tã có thể khô được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-576.html.]

Anh nói xong rồi vẫn tự giác thoa bừa kem lên tay. Da thịt trẻ sơ sinh rất mỏng manh. Da của người sờ nhóc mà thô ráp quá sẽ làm nhóc khó chịu.

Dư Tương không nhịn được cười. Người này rất có ý thức tự giác của một ông bố bỉm sữa nha. Nhắc tới thời tiết là nhớ ngay đến tã được.

Sau khi thoa kem xong, Ninh Miễn giơ tay lên quơ quơ trước mặt cô: "Em có ngửi thấy mùi thơm không? Không còn mùi cứt nữa chứ?"

"... Tránh ra, em vừa mới ăn cơm no."

Đến tận bây giờ Dư Tương vẫn không thể thay tã cho bé cưng bằng một vẻ mặt tự nhiên như không được. Cũng may mà Ninh Miễn có sức chịu đựng phi thường. Hơn nữa người trong nhà cứ tới tới lui lui hận không thể tranh nhau ôm em bé nên cũng không khác gì hồi Kỳ Kỳ mới chào đời, trừ thời gian uống sữa và ngủ ra thì luôn có người giúp cô trông con. Thế nên cơ hội thực tập của Dư Tương gần như bằng không. Cô cũng không sốt ruột. Mặc dù là con ruột của cô nhưng có thể ít tiếp xúc với cứt cũng là một điều tuyệt vời.

DTV

Ninh Miễn nghịch ngợm không rút tay về mà là giơ lên bóp mũi cô: "Có người mẹ ruột nào ghét bỏ con mình như em không hả?"

Dư Tương ngang ngược nói: "Chưa có ai thì em sẽ trở thành người đầu tiên. Dù sao Mặc Mặc cũng sẽ không biết."

Trên phương diện nói đạo lý thì Ninh Miễn không thắng nổi Dư Tương. Hai người ngồi nhìn em bé, chỉ thấy thằng nhóc ăn no ngủ kỹ kia duỗi duỗi tay chân ra rồi há miệng ngáp một cái. Lúc cậu nhóc nhíu mày, đôi mắt hai mí trở nên cực kỳ rõ ràng. Đầu tiên là giơ tay lên, sau đó mở một mắt ra, không khóc không ầm ĩ mà chỉ nhìn ngó xung quanh, cuối cùng lại vì ánh mắt trời chói quá mà nhắm lại tiếp.

Cứ ngơ ngác như vậy một lát nhóc mới dần dần tỉnh táo lại.

Ninh Miễn hất cằm: "Xem kìa, thói quen này giống em như đúc chứ gì nữa?"

"Hình như là vậy á, trông có vẻ rất vui nhỉ."

Cậu nhóc trông có vẻ vui lại ngáp thêm một cái. Hình như nhóc đã phát hiện ra đôi cha mẹ vô lương tâm này vẫn chưa bế mình lên nên tâm trạng không tốt mếu máo khóc oe oe.

Ninh Miễn chà xát hai tay, sau khi xác định tay mình đã ấm lên mới cởi tã lót của con trai ra, thay cho nhóc một cái tã sạch sẽ rồi mới bế đứa con thơm tho sạch đẹp của mình đến bên cạnh Dư Tương.

Từ ngày còn bé anh đã có thích sạch sẽ rồi, nhưng đối với con trai mình thì khác, dù thằng bé có bẩn thỉu mấy anh cũng vui vẻ nhận con. Chỉ là không thể để tã bẩn ở lại được nên tã cần giặt lại tăng thêm một cái. Khi anh quay lại thì bạn nhỏ Ninh Nghi còn chưa ăn xong. Bây giờ có thể nói là nhóc này đang cực kỳ tập trung nằm bên người Dư Tương ăn uống.

Ăn no uống đủ rồi lại đặt xuống chỗ ban đầu, Ninh Nghi hoàn toàn có thể tự nằm chơi một mình khi không buồn ngủ. Mà hai người làm cha mẹ như bọn họ cũng không cố ý ôm nhóc lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play