Dư Tương ôm chó cũng không được, ngồi nằm cũng không ổn, nhà mẹ đẻ và nhà chồng mua cho cô rất nhiều đồ ăn, nhưng cô lại không thích.

Rùa nhỏ nảy ra ý tưởng, nhắc nhở: "Tôi nhớ trong không gian có một cây mơ! Cô có muốn ăn mơ không?"

Chưa đến mùa ăn mơ nhưng bên trong không gian thì khác, không hái thì quả sẽ luôn ở đó, thời điểm khoe thành tích đã đến! Lấy công chuộc tội nha! Năm đó sao cậu ta có thể thông minh như vậy chứ, trồng lên một cây mơ?

Dư Tương nghĩ đến hương vị của quả mơ, có chút động lòng.

Nhưng dì Hạnh vẫn còn ở đó, Dư Tương không thể hành động thiếu suy nghĩ, vì vậy chờ tới khi dì Hạnh đã chuẩn bị xong bữa tối rời đi mới đi hái mơ.

Nhưng hôm đó Ninh Miễn tan làm rất sớm, gặp dì Hạnh ở dưới lầu, nghe bà nói Dư Tương vẫn chưa được khỏe, vội vàng đi lên, trên tay cầm một cái hộp.

"Đây là gì vậy?"

"Mơ xanh muối, vợ một đồng nghiệp họ Lục của anh làm năm ngoái, anh xin anh ấy một ít."

Dư Tương vui vẻ: "Em muốn ăn!"

Ninh Miễn vội vàng giúp cô mở nắp, trong lúc bận rộn bỗng nghe thấy tiếng khóc thảm thiết, anh cũng không để ý, nhìn Dư Tương ăn hai quả mơ, lông mày đang cau lại dần dần thả lỏng.

"Vừa rồi có người khóc sao?"

"Hả? Hình như không có?"

Dư Tương nén cười.

- --

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-573.html.]

Khi Dư Tương mang thai được ba tháng, đã ít nôn nghén hơn nhiều, bình thường mỗi buổi sáng cô đều nôn một lần, thỉnh thoảng vào buổi tối lại thêm một lần như vậy, cô cũng dần quen, lúc cô muốn nôn thì Ninh Miễn sẽ nhanh chóng bưng chậu vào chuẩn bị, tránh để cô nôn ra giường.

Cô mang thai vào mùa hè, khi thời tiết bắt đầu nóng lên, Dư Tương sợ nóng, thích mặc váy mỏng. Vì để thuận tiện khi đi xe đạp, váy chủ yếu dài đến bắp chân, bụng dưới nhô ra có hơi cứng, nhưng mặc quần áo mặc rộng rãi thì không thấy rõ, sau khi dần khôi phục lại sức sống, cô bước đi như bay, không cẩn thận cũng quên luôn mình là phụ nữ mang thai.

Nhưng sau khi mang thai cô cũng gặp phải một vài rắc rối, Lâm Bảo Chi mang hoa quả đến cho cô, đào và mơ, đều có vị chua ngọt, bà chỉ muốn con gái có thể ăn nhiều hơn một chút, dễ chịu hơn một chút.

"Lúc Hải Đường mang thai không khác con là mấy, đến lúc đó nó sẽ cho con mấy bộ quần áo rộng, con có muốn lấy không?"

Lạc Hải Đường sinh vào tết Âm Lịch, mà Dư Tương thì phải đến tháng hai tháng ba âm lịch năm sau mới sinh, đến mùa đông vừa lúc bụng cũng to, chắc chắn mặc quần áo bình thường không vừa, Lâm Bảo Chi hỏi như vậy cũng để thuận miệng bớt việc.

DTV

Dư Tương lắc đầu: "Mẹ chồng đã mua cho con hai bộ quần áo mặc vào mùa đông, nói là thấy kiểu dáng rất đẹp, đến mùa đông thì không chắc còn hàng nữa, đều là kích cỡ lớn nhất, con thử rồi, chắc là đến khi đó mặc còn rộng.”

"Suy nghĩ rất cẩn thận, vậy được, rồi mẹ không cần lo lắng cho con nữa."

Một lát sau, Lâm Bảo Chi muốn nói lại thôi: "Ninh Miễn nhà họ có bảo con đi kiểm tra không?”

Kiểm tra nghĩa là kiểm tra xem thai nhi là trai hay gái, ngày nay kế hoạch hóa gia đình được thực hiện rất nghiêm ngặt, nhiều phụ nữ mang thai sau ba tháng mới đến bệnh viện để kiểm tra giới tính của thai nhi, một số gia đình muốn có con trai rất tàn nhẫn, hoặc là sinh con trai hoặc là nạo thai, xử lý sau khi sinh.

"Cha mẹ không quan tâm con sinh bé trai hay bé gái, nhưng nhà Ninh Miễn chỉ có một mình nó, nếu chỉ muốn sinh con trai thì..."

Lâm Bảo Chi rất lo lắng: "Trước đây mẹ sợ nói ra sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của con, nhưng bây giờ đã bốn tháng rồi, có nên đi kiểm tra hay không?”

Dư Tương thấy không quan trọng: "Kiểm tra thì thế nào? Còn có thể không muốn à?”

"Đương nhiên là không! Không phải mẹ chỉ sợ con giấu áp lực lớn trong lòng thôi sao?”

Trong ba đứa cháu trai của nhà họ Ninh, anh cả Ninh Hi và Phó Trân Trân sinh con gái, Ninh Triệt còn chưa kết hôn, quả thật Lâm Bảo Chi rất sợ nhà họ Ninh sẽ đặt hy vọng vào trong bụng của Dư Tương.

"Mẹ, con thấy mẹ còn áp lực hơn con, cũng có phải sinh thái tử đâu, con không sợ, trước đây nhà bọn họ đã nói là không quan tâm đến giới tính của đứa nhỏ, huống chi bà nội đối xử với Kỳ Kỳ rất tốt, có ba đứa cháu trai rồi, đương nhiên là thích cháu gái hơn. Nếu sau này đổi ý, vì chuyện sinh đẻ mà to tiếng với con, vậy con sẽ ly hôn với Ninh Miễn, cha mẹ chồng chỉ sinh một đứa con là anh ấy, bây giờ trong nhà chỉ có duy nhất một đứa con trai, muốn sinh con nhiều thì ly hôn nhiều, kiểu gì cũng sinh được con trai mà."

Lâm Bảo Chi dở khóc dở cười: "Được, được, con cứ nói ly hôn với Ninh Miễn, mẹ xem đến lúc đó con có dám hay không, mẹ mặc kệ, hai đứa con tự tính đi.”

Dư Tương nghiêm mặt nói: "Mẹ, con nghiêm túc đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play