Dư Tương ngồi xổm xuống chọc chọc cái đầu của rùa nhỏ: "Thôi đi, để cậu bảo vệ thì sớm muộn gì hai người bọn tôi cũng sẽ chia tay cho mà xem. Cậu vẫn nên thành thành thật thật ngồi trong nhà với Quyển Quyển nhà bọn tôi đi. Nếu nó vui thì có thể tôi sẽ lựa lời nói với Ninh Miễn rằng cậu rất tận chức tận trách đấy. Còn nếu Quyển Quyển không hài lòng..."
"Thì sao?"
Rùa nhỏ thấp thỏm.
"Thì tôi sẽ bảo Ninh Miễn đưa cậu đi nấu canh. Dù sao thì Quyển Quyển cũng biết chiều lòng người hơn cậu."
"Nếu tôi bị Quyển Quyển đè c.h.ế.t thì sao?"
Dư Tương nghiêm túc suy nghĩ: "Tôi sẽ cho cậu khai báo tai nạn lao động. Đương nhiên là chỉ trong năm nay thôi vì sang năm tôi đi mất rồi. Nhưng nếu không có bằng chứng thì xem như đó là vấn đề của cậu đó nha. Quyển Quyển nhà bọn tôi ngây thơ hồn nhiên, sẽ không làm chuyện xấu đâu."
Ngực rùa nhỏ run lên. Cái này gọi là một lần lỡ bước ôm hận nghìn năm...
DTV
Số khổ!
- --
Sáng sớm, Dư Tương rửa mặt xong chuẩn bị quay về phòng ngủ chăm sóc da thì thấy con rùa nhỏ ngồi xổm ngoài cửa, trông có vẻ tận chức tận trách nhưng thật ra thì suy nghĩ thật của cậu ta là muốn khiến cô thay đổi ý định.
Dư Tương ngáp một cái: "Cậu đừng nghĩ nữa. Không qua nổi cửa hải quan đâu."
Rùa nhỏ: "Cô có thể đặt tôi trong không gian..."
"Tôi có ngu đâu, làm vậy để thả hổ về rừng à?"
Rùa nhỏ còn muốn nói gì đó.
Dư Tương nâng cổ tay lên xem đồng hồ rồi vội vàng đi xuống tầng. Mới vừa đi tới bậc thang cuối cùng, cô đã nghe thấy tiếng điện thoại reo vang. Thế là Dư Tương ba bước gộp thành hai vọt tới. Ngay lúc điện thoại vang lên tiếng thứ ba, cô giơ tay gác điện thoại.
Đây là tín hiệu mà bọn họ đã thỏa thuận từ trước. Những cuộc gọi quốc tế rất đắt đỏ nên những khi không có chuyện gì thì ở bên kia Ninh Miễn sẽ gọi điện về nhà, Dư Tương sẽ dập máy ở bên này để biết hai bên đều bình an.
Đây cũng là cách mà nhóm du học sinh đương thời dùng để báo bình an cho người trong nhà.
Thời gian cuộc gọi tới thường là vào sáng sớm các ngày trong tuần. Nghe thấy tiếng chuông này vang lên, cô mới có thể yên tâm đi ăn sáng, mà anh cũng có thể yên tâm đi vào giấc ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-560.html.]
Lúc rùa nhỏ ngã xuống cầu thang thì chuông điện thoại đã tắt rồi.
Cậu ta than thở: "Cũng có phải các người không có tiền đâu. Sao không nhận điện thoại luôn đi?"
Trong nhẫn không gian có rất nhiều rất nhiều đồ quý giá mà bọn họ có tiêu xài tùy tiện cả đời này cũng không hết cơ mà. Cần gì phải keo kiệt thế chứ, ngay cả nghe điện thoại nói chuyện thôi mà cũng tiếc.
Dư Tương nhìn vào gương chải tóc: "Hở, vậy hả? Cậu có chắc là bọn tôi sẽ không bị ** vì khoản tiền điện thoại kếch xù kia không?"
Rùa nhỏ: "Sao tiền điện thoại lại ** được?"
"... Tôi tin rằng cậu sẽ có thể sống được đến ngày hiểu ra những lời này."
Rùa nhỏ: "..."
Lúc này, Quyển Quyển đang cuộn tròn bên cạnh hệ thống sưởi hơi tỉnh ngủ. Nhìn thấy rùa nhỏ đang dính sát vào Dư Tương, nó lập tức chạy tới cọ cọ chân cô, bơ đẹp con rùa nhỏ kia luôn.
Dư Tương xoa xoa đầu chó của nó: "Hôm nay tâm trạng của Quyển Quyển không tồi nên mới không đá cậu ngã lăn ra đấy."
Rùa nhỏ chỉ cảm thấy có một cục m.á.u nghẹn ngang lồng ngực: "Cô như vậy là đang chiều nó quá rồi đó."
"À, nhà bọn tôi cũng chỉ có một con ch.ó như vậy thôi, cưng chiều thì sao nào?"
Dư Tương nói xong bèn cầm lấy dây xích chó, nói một tiếng với dì Hạnh đang bận rộn trong phòng bếp rồi dắt chó đi dạo. Một người một chó vui vẻ đi ra ngoài. Rùa nhỏ dùng hết sức b.ú sữa cũng muốn đi ra cùng nhưng còn chưa bò được đến cửa lớn đã bị ông cụ Ninh đang tập thái cực quyền túm lên.
"Thằng nhóc kia, mày chạy theo ra ngoài đó làm gì? Nếu chạy lung tung lạc đường thì sẽ bị người ta mang về nấu canh đấy."
Ông cụ Ninh cẩn thận ước lượng con rùa một cái rồi vẫn không nhịn được mà ghét bỏ cậu ta: "Cũng không biết hai đứa kia thích cái gì ở mày. Xấu quá đi mất."
Phập phập.
Rùa nhỏ như nghe thấy tiếng một mũi tên nhọn hoắt cắm thẳng vào n.g.ự.c mình. Cậu ta muốn tránh khỏi tay ông cụ Ninh nhưng giãy mãi không ra. Cậu ta đã biết trước rằng số phận của cậu ta và con rùa nhỏ này không hòa hợp. Nếu rùa nhỏ c.h.ế.t thì cậu ta cũng không còn...
Chỉ là nghĩ lại thì nếu lúc ấy không có con rùa nhỏ này, có khi cậu ta đã bị hút vào trong cái ghế ăn không thể nhúc nhích được thật rồi.
Nghĩ đến đây, cậu ta lại nuốt cảm giác không cam lòng và oán giận lại.
Thôi cứ để vậy đi, chờ chủ nhân về có khi còn có thể...
Đại khái là chưa biết chừng sẽ có thể cũng nên.
Chờ đến khi nhà nhà đều tỏa ra mùi thức ăn, Dư Tương mới đưa chó về với cái bụng đang âm thầm kêu ùng ục. Sau khi ăn cơm với hai vợ chồng kia xong, cô bèn đạp tuyết đến trường.