Ninh Miễn quay đầu lại nhìn. Bọn họ đều chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của nhau nhưng sự quan tâm lại không thể rõ ràng hơn.

Tiến vào sảnh lớn sân bay, hôm nay có du học sinh ra nước ngoài nên có rất nhiều thanh niên xách hành lý ra vào. Dư Tương và Ninh Miễn không hề thu hút sự chú ý.

Nhưng dù có tiễn anh đi ngàn dặm thì cuối cùng cũng phải nói lời tạm biệt thôi. Bọn họ cũng không phải người chậm chạp.

Dư Tương đưa cái túi mình xách qua cho anh, nhìn vào đôi mắt đen láy kia rồi nói với chất giọng nhẹ nhàng: "Cha mẹ còn chờ bên ngoài. Anh chú ý an toàn nhé. Nhớ giữ gìn sức khỏe."

Khóe miệng Ninh Miễn cong lên tạo thành một nụ cười: "Được, em cũng phải giữ gìn sức khỏe. Anh sẽ rất nhớ em."

Giờ khắc này, anh không muốn keo kiệt lời nói nữa.

Cô cũng dịu dàng cười theo: "Gặp anh trong mơ."

"Được."

Dư Tương quay đầu rời đi, từng bước chân đều rất kiên định đi thẳng ra bên ngoài. Cũng không hiểu sao tự nhiên hốc mắt cô lại nóng lên. Đột nhiên cô hiểu được cái gì gọi là bận lòng.

Rất lâu trước kia, khi cô còn là một cô bé mắc bệnh tim có người nhà che chở, tuy rằng cô không cam lòng phải c.h.ế.t đi nhưng vẫn rất bình tĩnh. Sau này một mình cô phiêu bạt trên đời, thoải mái không gì bằng. Thế nhưng đi mãi cho tới ngày hôm nay, cô mới chân chính hiểu được cảm giác bận lòng vì một người là như thế nào.

Có lẽ đây là mới thật sự là trưởng thành.

Dư Tương quay đầu lại nhìn với đôi mắt ướt lệ. Trong ánh nhìn m.ô.n.g lung, cô nhìn thấy cái người vốn đã rời đi lại đang đứng sau lưng cách cô không xa, đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô.

Hai người đứng nhìn nhau với khoảng cách một bước chân.

Ngay sau đó lại không hẹn mà cùng quay đầu, kiên định bước về hướng mà mình nên đi.

Buổi chiều về đến nhà, Dư Tương nằm trên tay vịn sô pha nhìn đồng hồ: "Bà nội ơi, hình như con nghe thấy tiếng máy bay bay qua."

Bà Ninh cười hiền lành rồi xoa đầu cô nói: "Bé ngoan, bà cũng nghe thấy."

Con chó và con rùa nhỏ đều vây quanh Dư Tương như là biết ông chủ đi rồi, chúng nó sẽ ở lại bên bà chủ.

Con rùa nhỏ không nhịn được mà mở cái miệng thối hoắc ra: 【Chẳng phải cô không thích chủ nhân của tôi à?】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-557.html.]

Dư Tương cho cậu ta một ánh nhìn đầy khinh thường: "Cục cưng Quyển Quyển à?"

Quyển Quyển vui vẻ dựa sát vào cô, lại rất không cẩn thận mà đá con rùa nhỏ kia ngã lăn ra sàn.

DTV

- --

Mùa đông năm nay tới rất nhanh, tuyết cũng rơi rất sớm.

Dư Tương bọc mình trong chiếc áo lông mà Ninh Miễn tặng rồi đi ra khỏi phòng học cùng Lạc Hải Đường. Cả con đường toàn là tuyết đọng nên dẫm lên là nghe tiếng rôm rốp.

Dư Uy đang chờ ngoài cổng trường thấy vợ và em gái mình cùng đi ra thì nở một nụ cười ngây ngô rồi lấy khoai lang nướng giấu trong người ra.

"Dư Tương ăn không?"

Dư Tương không nhận mà hỏi lại: "Có phải chỉ có hai củ không? Hai người định vừa đi vừa ăn chứ gì?"

Dư Uy nháy mắt ra hiệu một cái: "Em gái à, em nhìn ra rồi thì đừng nói toạc ra vậy chứ?"

"Hừ, thôi thôi, em về nhà ăn chân cừu đây, không thèm ăn khoai lang nướng của anh đâu. Trả vợ lại cho anh này."

Lạc Hải Đường vốn là một người thấy bồ quên bạn. Cô ấy nhận lấy khoai lang nướng chồng mình mua cho rồi mặt mày hớn hở phất phất tay với Dư Tương. Sau đó hai người sóng vai nhau đi trước.

Dư Tương bĩu môi đi về phía nhà họ Ninh. Lúc cô còn cách cửa nhà rất xa đã ngửi thấy mùi chân cừu rồi.

"Dì Hạnh ơi con về rồi này!"

"Mau mau ủ ấm tay để ăn cơm!"

Dư Tương cởi áo lông ra rồi ngoan ngoãn đi đến bên hệ thống sưởi làm ấm tay, thuận tiện quay sang nhìn em bé đang ngủ say trong nôi. Đây là con gái của Ninh Hi và Phó Trân Trân. Bây giờ cô bé mới đầy tháng mà đã được cuốn kín mít đưa tới nhà họ Ninh cho bà cụ nhìn chắt gái rồi.

"Kỳ Kỳ vẫn còn ngủ chưa tỉnh ạ?"

"Em bé mới đầy tháng chẳng phải chỉ biết ăn và ngủ thôi sao."

Dư Tương chà tay vào nhau rồi xoay người nhìn cái miệng nhỏ thỉnh thoảng chép chép của cô bé, thấy toàn là thịt, cực kỳ đáng yêu. Chờ tay ấm lên, cô bèn giơ một ngón tay ra nhẹ nhàng chọt lên mặt cô bé một cái. Cảm giác mềm như... kẹo bông ấy.

Phó Trân Trân đi từ trong phòng bếp ra thấy dáng vẻ cực kỳ cẩn thận của cô thì cười nói: "Em vẫn chưa dám bế con bé hả?"

Từ khi Kỳ Kỳ ra đời đến giờ Dư Tương vẫn chưa dám bế cô bé lần nào. Em bé chẳng có chút sức nặng gì, cả người như không có xương ấy. Dư Tương sợ bế cô bé lên rồi có chuyện gì xảy ra nên không dám bế lên. Thế nhưng cái dáng vẻ thèm thuồng của cô trông rất buồn cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play