Đi nhà họ Ninh thì cũng phải đi nhà họ Dư. Chu Cầm Vận biết nhà họ Dư liên tục xảy ra chuyện, sợ con dâu mình thiệt thòi nên còn lặng lẽ dặn dò: "Tương Tương à, con đừng có khách khí với mẹ. Nếu con bị thiệt chỗ nào nhớ nói lại với mẹ, mẹ sẽ đi đòi lại công bằng cho con."

Con trai không ở nhà, bà phải giúp con trai bảo vệ vợ nó mới được.

"Cảm ơn mẹ ạ."

Nếu nói Dư Tương không cảm động thì là giả. Cho dù là yêu ai yêu cả đường đi đi chăng nữa thì người mẹ chồng như thế này cũng rất đáng được cô kính trọng và yêu thương. Cô bèn chủ động ôm mẹ chồng mình một cái.

Chu Cầm Vận ngẩn ra rồi vui vẻ vỗ vai cô: "Hai người các con đều rất tốt. Chờ sau khi ra nước ngoài về, hai con nên sinh cho mẹ đứa cháu trai chơi cho vui rồi chứ nhỉ?"

Tai Dư Tương đỏ hồng lên, cuối cùng vẫn gật đầu: "Vâng ạ."

Chu Cầm Vận cực kỳ hài lòng, vui vẻ thuật lại lời hứa hẹn này cho bà Ninh nghe, chọc cho bà vui lên.

Ninh Miễn đứng bên cạnh, nụ cười trên mặt muốn giấu cũng giấu không nổi, bị Dư Tương trợn mắt lườm cho một cái cũng không bớt đi chút nào.

Sau khi rời khỏi nhà họ Ninh, anh còn liên tục hỏi lại những gì cô nói có phải thật không.

Dư Tương nghiêng đầu: "Giả đấy giả đấy, tin chưa?"

"Anh không tin, chắc chắn là em nói thật."

"Hừ."

Đến nhà họ Dư thì thấy tất cả mọi người đều đang ở nhà. Vết thương trên mặt Dư Kiến Kỳ đã dần khỏi rồi, băng gạc đã được gỡ ra nên trông hơi đáng sợ. Mấy ngày nay ông gầy đi không ít, trông cả người cũng không còn tinh thần như trước. Nghe Lâm Bảo Chi nói ông vẫn thường xuyên tới bệnh viện thăm Dư Lộ, còn mượn người chăm sóc ngày ba bữa cơm cho cô ta nữa. Cũng không biết ông đang mong chờ cô ta có thể tỉnh lại hay cảm thấy không làm tròn trách nhiệm của người làm cha nên áy náy trong lòng.

Chỉ là Lâm Bảo Chi rất ít khi hỏi đến, cũng rất ít khi nhận tiền lương của Dư Kiến Kỳ. Ông muốn làm gì thì làm cái đó. Chỉ cần không mở miệng oán giận thì bà sẽ xem như không biết gì. Hai người gần như là tách riêng ra mà sống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-555.html.]

Dư Uy và Lạc Hải Đường đã kết hôn rồi. Trong bữa tiệc tân hôn, mặt mày hai người hồng hào, nom vô cùng hạnh phúc. Quan trọng nhất vẫn là trạng thái dính chặt vào nhau kia. Điều này khiến Ninh Miễn rất ngưỡng mộ.

Lâm Bảo Chi làm rất nhiều món ăn ngon. Bà còn tranh thủ lúc rảnh rỗi kéo Dư Tương qua một bên, không nhịn được mà dặn: "Con phải để mắt tới Ninh Miễn đấy nhé. Ngoài kia ong bướm lả lơi lắm. Nghe nói so với nước ta thì bên nước ngoài họ cởi mở hơn. Dáng vẻ Ninh Miễn cũng không tồi, nếu nó có mấy suy nghĩ khác thì không tốt lắm đâu."

Cũng không phải bà đang gây xích mích chia rẽ gì. Bà chỉ là sợ người trẻ tuổi không cưỡng lại được sức hút ngoài kia thôi.

Dư Tương bật cười: "Mẹ, nửa năm nữa con cũng đi rồi mà."

"Ôi chao, cũng đúng, các con đều đi cả rồi, chỉ còn mỗi mẹ ở chỗ này ngày nào cũng phải đối mặt với cái mặt kia của cha con. Chẳng có ý nghĩa gì cả."

"Mẹ, mẹ đã từng nghĩ đến việc... ly hôn chưa?"

Lâm Bảo Chi sửng sốt rồi cười khổ: "Đúng là mẹ chưa từng nghĩ tới. Bây giờ ông ấy cũng không chọc tức mẹ nên thôi cứ để vậy đi."

Vì chuyện của Dư Lộ mà hai người đã cãi nhau vô số lần. Nhưng Lâm Bảo Chi thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn. Chỉ là nhìn thấy Dư Kiến Kỳ là bà lại không nhịn được cơn tức. Bây giờ Dư Kiến Kỳ không phải là không hối hận, còn than thở chán nản vì không dạy dỗ Dư Lộ cho tốt.

Đã tới bước đường này thì không còn đường lui nữa rồi.

Dư Tương không nói gì. Tình cảm vợ chồng của bọn họ cũng không tệ lắm, nhưng Dư Lộ cứ như cái kim kẹt trong cổ họng vậy. Cho dù có tốt lên thì trong lòng cũng đã có vướng mắc nên không thể giống như trước kia được nữa.

DTV

Bữa cơm ở nhà họ Dư diễn ra rất bình thường. Sau khi rời khỏi đó, Dư Tương định tới thăm Dư Lộ. Cô luôn cảm thấy sức sống của Dư Lộ đang dần tan biến. Cơ thể chỉ là cái vỏ giam cầm cô ta mà thôi. Cô ta phải nằm trên giường không thể động đậy. Hơn nữa nghe Ninh Miễn nói rằng tinh thần của Dư Lộ vẫn rất tốt, chỉ là không thể hoạt động mà thôi. Có lẽ từng phút từng giây trong ngày toàn là giày vò cả nhỉ?

Người sống đời sống thực vật toàn là những người ngủ say không biết gì. Nhưng Dư Lộ bụng dạ nham hiểm lại nằm một chỗ không thể nhúc nhích được, chẳng bằng c.h.ế.t đi cho thoải mái.

Lúc bọn họ đi tới cửa bệnh viện thì trùng hợp nhìn thấy Dư Kiến Kỳ ở bên đường bên kia.

Dư Kiến Kỳ rất xấu hổ. Ông đã cố tình đi đường vòng rồi, thế mà không ngờ lại vẫn gặp bọn họ.

"Cha, cha tới đây thanh toán tiền thuốc men."



"Vâng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play