Thấy dáng vẻ cực kỳ đắc ý của Dư Tương, mặc dù trong lòng rất sợ hãi nhưng Dư Lộ vẫn không nhịn nổi ác ý dưới đáy lòng. Cô ta oán hận nói: "Dư Tương, cô đừng có vui mừng quá sớm. Cô cho rằng Ninh Miễn là ai? Cô nghĩ mình có thể sống chung với anh ta đến cuối đời à? Cuộc đời của anh ta dài hơn cô nhiều lắm đấy."
Cho dù Ninh Miễn là Tiên Quân thì sao nào? Dư Tương cũng chỉ là một con người bình thường nhỏ bé như con kiến mà thôi. Dù hai người có đi cùng nhau qua mấy chục năm ngắn ngủi này thì tương lai vẫn sẽ phải chia xa thôi. Người ở lại bên cạnh Ninh Miễn chắc chắn sẽ là người khác.
Ninh Miễn hơi nhíu mày muốn phản bác lại.
Nhưng Dư Tương đã nhanh hơn anh một bước: "Tôi cảm thấy so với việc lo lắng cho kiếp sau của tôi thì chi bằng cô lo cho kiếp sau của mình đi thì hơn. Chẳng phải đã đến lúc cô luân hồi rồi à?"
Cô vừa mới hiểu rõ ý của Ninh Miễn, Anh đang dùng một mũi tên để b.ắ.n trúng hai con chim, muốn tống cả hai người này đi trong một lần.
Dư Lộ sửng sốt, sự sợ hãi tràn lan khắp đáy lòng cô ta: "Cô nói tầm bậy tầm bạ gì đó?"
Bây giờ không phải lúc cô ta chết. Rõ ràng cô ta nên là người phụ nữ may mắn nhất trên đời này mới đúng.
Dư Tương khoanh tay không đáp.
Dư Lộ đột nhiên nghĩ đến một việc. Ninh Miễn là người đã nói bóng nói gió với cô ta về chuyện luân hồi. Cô ta bỏ thuốc Hứa Chấn Uyên là vì muốn g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta. Sau đó cô ta lại tìm tới Ninh Miễn và tìm cơ hội để g.i.ế.c c.h.ế.t anh. Như vậy bọn họ đều có thể đầu thai tới kiếp sau. Cô ta sẽ có cơ hội tìm ra ai mới thật sự là Tiên Quân.
Chẳng lẽ cô ta góp cả bản thân vào rồi sao?
Dư Lộ thử cử động tay chân nhưng lại phát hiện ra mình nằm trên giường không thể nhúc nhích được, chẳng khác gì một người sống thực vật. Đôi mắt cô ta ngay lập tức tràn ngập sợ hãi, suy đoán trong lòng cũng càng ngày càng rõ ràng hơn.
Lời mà Ninh Miễn đã nói trước kia rõ ràng là hình phạt dành cho cô ta! Cô ta sẽ phải nằm trên giường cả đời sao? Vậy thì thật sự là sống không bằng chết!
"Có phải ngay từ đầu các người đã không tin lời tôi và lời Kỳ Thao rồi không? Ninh Miễn, anh lừa tôi!"
Dư Lộ vô cùng phẫn nộ. Uổng công cô ta bán rẻ cơ thể mình để thuyết phục Bùi Thừa Hãn giúp đỡ. Ngay từ đầu hai người này đã có ý định đùa giỡn cô ta rồi.
"Đều là tại các người lừa gạt tôi hết. Ninh Miễn, chắc chắn anh đã biết điều gì đó từ lâu rồi! Vì sao anh phải giả bộ như không biết gì như vậy chứ? Nếu quay lại một lần nữa chắc chắn tôi sẽ có thể hơn Dư Tương!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-550.html.]
Nếu Ninh Miễn chuyển kiếp dưới tình huống không hề biết chuyện gì thì chắc chắn anh sẽ bị sự chân thành của cô ta làm động lòng!
Ninh Miễn nghe vậy thì nhíu mày, bởi vì mấy lời này thật sự khiến người ta mắc ói.
Dư Tương thong thả ung dung cười hỏi: "Tiếc rằng vòng tay của cô không còn nữa rồi. Dựa vào đâu mà trước kia cô dám chắc sẽ có thể tìm được người mà mình muốn tìm sau khi chuyển kiếp vậy? Lần đầu tiên đã không thể thành công thì cô lấy đâu ra can đảm mà chắc chắn rằng còn được làm lại lần nữa thế?"
Giả thiết này không khỏi khiến người ta tức cười.
"Cô..."
Dư Tương nói được nửa câu lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm: "Cô đưa vòng tay của tôi đi đâu rồi?!"
Dư Tương nhún nhún vai: "Nếu cô bằng lòng làm công việc đào phân thì có khi sẽ có duyên tìm được đấy."
Đã tới tình trạng này rồi thì không cần phải giấu diếm bất cứ điều gì nữa. Nếu Dư Lộ vì những chuyện này mà giận đến nỗi liệt nửa người thì tất cả mọi người sẽ được thanh tịnh thôi.
"Sao cô lại biết tới vòng tay của tôi? Rốt cuộc cô là ai?"
Vòng tay của Dư Lộ đã biến mất ngay lúc quay về Côn Xuyên rồi. Chẳng lẽ Dư Tương thật sự là đứa em gái kia của cô ta ư? Mà nếu đúng là Dư Tương đã biết chuyện cô ta có vòng tay không gian từ lâu rồi thì vì sao cô vẫn nhẫn nhịn không nói ra? Chẳng lẽ Dư Tương có thứ gì lợi hại hơn nữa sao?
Cô ta không nhịn được muốn cuộn người lại trên giường nhưng lại không thể điều khiển được cơ thể, muốn cử động cũng không động nổi.
Dư Tương nhíu mày: "Tôi còn có thể là ai nữa? Ờ, cô yên tâm đi, tôi không phải em gái cô đâu. Chẳng phải cô đã xác định được rằng em gái cô là Lạc Hải Đường rồi à?"
"Sao cô biết được?"
Dư Lộ lắc đầu nguầy nguậy. Không, cô ta không muốn thừa nhận rằng ở đây còn có người mạnh hơn cô ta. Mà người này còn biết nhiều chuyện như vậy từ trước rồi nhưng vẫn bình tĩnh xem cô ta diễn trò.
DTV
Bắt đầu từ khi ở tiệm cơm Quốc Doanh, Dư Tương đã nắm được mạch m.á.u của cô ta sau đó đuổi cô ta từ Yến Thành tới Côn Xuyên. Từ đó về sau cô ta xuống dốc không phanh. Sinh ra trong một gia đình công nhân viên chức, cô ta chưa từng phải chịu khổ bao giờ. Cô ta phải sống như một người phụ nữ nông dân ở Côn Xuyên, còn bị cha mẹ chồng quở trách hơn nửa năm. Lúc trở lại Yến Thành, Dư Tương lại còn dám chê cười cô ta nghèo túng ngay trong phòng bệnh của Hứa Chấn Uyên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT