Bùi Thừa Quang cẩn thận khuyên nhủ: “Nãi nãi, bà nội, dì, chúng ta chờ mưa nhỏ đi một chút rồi lại ra tìm người vậy, Tương Tương thông minh như thế, chắc chắn sẽ tìm một nơi để tránh mưa thôi.”
Lâm Bảo Chi cảm thấy khó chịu trong lòng: “Con bé ngang bướng lắm, nếu gặp phải mưa thì phải làm sao.”
“... Sẽ không đâu, chắc chắn sẽ không.”
Lâm Táp đứng ở phòng khách cảm thấy cả người không ổn, mẹ con Lâm Bảo Chi không hề trách cứ anh ta nửa câu, nhưng anh ta lại cảm thấy như có mũi nhọn trên lưng vậy.
Nửa giờ sau, mưa dần dần nhỏ lại, mây đen bị gió thổi đi, mặt trời ló ra khỏi những tầng mây tỏa ra ánh vàng rực rỡ, chỉ còn lại một chút nắng và mưa.
Bà ngoại Lâm sốt ruột, vội vàng nói: “Đi thôi, nhanh đi tìm người!”
Lâm Bảo Chi sợ bên ngoài mưa nhiều, bà bị trượt chân, liền ngăn lại: “Mẹ, mẹ ở nhà đợi đi, nói không chừng lát nữa Dư Tương sẽ trở lại đấy.”
“Không được, mẹ chờ ở bên ngoài.”
Khi cả nhà ra ngoài, Dư Lộ nhẹ giọng nói: “Lâm Táp, không bằng anh về nhà trước đi.”
Lâm Bảo Chi cũng không vui lắm nói: “Đúng vậy, trở về đi, chúng tôi đi tìm là được.”
Cố ý, Khương Duệ Quân ra ngoài ngắm mưa, khoảng cách giữa hai nhà rất gần, cậu ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh họ, tự nhiên đến gần chào hỏi, cũng nhìn thấy vẻ mặt vội vã của mấy người.
“Lâm nãi nãi, bà nội, mưa vừa mới ngừng lại, hai người đang làm cái gì vậy?”
Bà ngoại Lâm vội vàng hỏi: “Duệ Quân, trước khi trời mưa con đi ra ngoài có thấy Dư Tương không?”
“Không ạ, có chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi con bé chạy đi mất, bây giờ vẫn chưa trở về! Bảo Chi, khi các con đi tìm người nhớ hỏi người gác cửa một chút, xem có thấy ai hay không.”
Khương Duệ Quân không hiểu gì cả: “Cô ấy là một người lớn như vậy, chạy ra ngoài hẳn là không sao đâu?”
Lâm Táp nghe vậy, sự nặng trĩu trong lòng bỗng nhiên tan thành mây khói.
“Ai nha, không phải, không được, tìm được người đã rồi tôi mới yên tâm!”
Lâm Bảo Chi và Bùi Thừa Quang một đường đi ra ngoài, khi thấy có người đi ra liền hỏi có thấy Dư Tương hay không, Dư Lộ và Bùi Thừa Hãn là một đội, cô ta bất an không yên.
Bùi Thừa Hãn an ủi: “Không sao cả, chuyện này… Cũng không phải là ý định của em mà.”
Dư Lộ trầm mặc không nói.
Khương Duệ Quân lôi kéo Lâm Táp gia nhập đoàn tìm người, còn hỏi xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, lực chú ý của Lâm Táp đều đặt cả trên người Dư Lộ, vẫn chưa trả lời lại.
Mãi cho đến khi gặp được Ninh Miễn ở cửa đại môn, hai mắt Khương Duệ Quân sáng lên, vui vẻ hỏi: “Anh Miễn, anh có nhìn thấy Dư Tương không?”
“Nhìn thấy trước khi trời mưa.”
“Đi đâu vậy?”
Ninh Miễn chỉ về một hướng, bỗng nhiên nhớ tới lần cuối cùng liếc mắt nhìn thấy bộ dáng của Dư Tương.
Tim Lâm Bảo Chi đập thình thịch: “Bên kia có một con sống!”
Dư Tương sẽ không nghĩ quẩn trong lòng chứ?
Khương Duệ Quân lập tức kéo Ninh Miễn lại: “Đi thôi, chúng ta cùng đi tìm người, anh dẫn đường cho chúng ta, có điều em cảm thấy Dư Tương rất thông minh, sẽ không làm ra chuyện điên rồ, rốt cuộc là ai đắc tội với cô ấy vậy?”
Bùi Thừa Quang đảo mắt một cái đầy coi thường, ý bảo cậu ta nhìn Lâm Táp, Khương Duệ Quân không hiểu cho lắm, chuyện đó với anh họ có liên quan gì?
“Anh Miễn, anh gặp Dư Tương ở góc đường, xác định được phương hướng cô ấy đi rồi đúng không?”
Góc ngã tư đường thông ra bốn hướng, hướng Tây có một con sông lớn, hướng Bắc là trường học, hướng Nam là cửa hàng bách hóa, Lâm Bảo Chi bị dọa đến mức nhũn cả chân, kéo Bùi Thừa Quang đi về phía Tây, mọi người còn lại cũng luống cuống, cùng chạy theo.
Ninh Miễn nghĩ nghĩ: “Chúng ta tách ra tìm, nửa giờ sau gặp lại ở ngã tư đường.”
“Được.”
DTV
Ninh Miễn nhìn nhìn về hướng Nam, ánh mắt tập trung đuổi theo dòng người đang ra khỏi cửa hàng bách hóa, đi thẳng đến quầy hàng bán kem trước cửa hàng bách hóa: “Cậu có nhìn thấy một cô gái váy đỏ, mắt to vào khoảng chừng bốn mươi phút trước không?”
Anh chàng bán kem gật đầu khẳng định.
Sau cơn mưa, không khí trong lành thổi vào cửa hàng bách hóa, gột rửa đi sự nặng nề trước cơn mưa, tươi mát lại thoải mái.
Dư Tương ngồi ở trong quầy hàng, ngón tay tung bay, người bán hàng bên cạnh xem đến hoa cả mắt, tán thưởng nói: “Cô không đến quầy hàng này của tôi làm việc thật đúng là đáng tiếc.”
Dư Tương bình tĩnh tự nhiên hỏi: “Chị à, chị có bằng lòng chưa cho em một nửa không?”