Tối đó trước khi ngủ, hai người chia giường ra, Hứa Chấn Uyên ngủ trên giường, còn Dư Lộ lại ngủ dưới đất.

Mẹ Hứa đứng bên ngoài thấy họ không có động tĩnh gì thì bĩu môi rời đi, bây giờ cho dù Dư Lộ sinh cháu trai cho bà thì bà cũng không thèm.

DTV

Đây là loại người gì thế này!

Dư Lộ ở lại khu chung cư hai ngày rồi lại khôi phục dáng vẻ trước đây, mặc dù không chăm sóc chu đáo cho Hứa Chấn Uyên nhưng nhìn thì vẫn giống một đôi vợ chồng hòa thuận, mẹ Hứa muốn bới móc cũng không tìm được lý do.

Đến cuối tuần, Hứa Chấn Uyên phải đến doanh trại nên hai người đã lên quận, nói với mẹ Hứa là đến nhà họ Dư thăm hỏi.

Trước khi xuất phát Dư Lộ rót cho Hứa Chấn Uyên một ly nước, hai người uống chung với nhau, Hứa Chấn Uyên uống xong thì không thấy gì lạ nhưng Dư Lộ lại nở nụ cười nguy hiểm.

Trước khi rời khỏi chung cư thì gặp được một bà thím đến mượn đồ, kéo Dư Lộ nói chuyện một lúc, tay còn đang bế một được bế tầm một tuổi hơn, trắng trẻo mập mạp, trông rất đáng yêu.

Ngay cả Hứa Chấn Uyên cũng phải nhìn một lúc lâu.

Thím Quân trêu chọc hai người họ: “Vợ chồng son đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, bây giờ thì tốt rồi, vậy thì nhanh chóng sinh đứa con đi, sinh xong thì coi như đã cột chắc được người đàn ông rồi, Tiểu Dư à cô phải nắm chắc đấy.”

Dư Lộ cười nhưng không phản bác.

Hứa Chấn Uyên thấy lạ, anh ta hơi chóng mặt, cho rằng mình ngủ không ngon nên không quan tâm đến nữa.

Bởi vì bà thím đối diện cứ lải nhải mãi nên họ lại thêm một lúc nữa, cho đến khi Dư Tương bắt đầu sốt ruột rồi thì mới bỏ lại bà thím đối diện, kéo Hứa Chấn Uyên đi khỏi khu chung cư.

Lúc xuống lầu thì gặp nữ binh Lâm Hạ đến khu chung cư làm khách, rồi lại phải chào hỏi thêm lần nữa.

Hứa Chấn Uyên chau mày, anh ta cứ cảm thấy lòng mình rất kỳ lạ, đây là lần đầu tiên mình không để ý đến Lâm Hạ.

Lâm Hạ quyết tâm không quan tâm đến anh ta nữa, nhưng thấy anh ta không nói gì thì lại không kiềm lòng được mà thất vọng, nhìn hai người đi cạnh nhau rời khỏi thì bỗng nhiên chau mày, cô ấy cảm thấy Hứa Chấn Uyên có gì đó không đúng lắm, bước chân hơi lảo đảo.

Không đúng, cô ấy nhớ Hứa Chấn Uyên nói chủ nhật này không được nghỉ, phải bàn bạc chuyện xuất ngũ với tiểu đoàn trưởng, nhưng hôm nay anh ta lại không hề nhắc đến.

Lâm Hạ lo lắng cho hoàn cảnh của Hứa Chấn Uyên, đầu cô ấy nóng lên, sau đó quyết định đi theo, ba người cách nhau không gần cũng không xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-546.html.]

Hôm nay là chủ nhật nên khu chung cư có rất nhiều trẻ nhỏ chạy tới chạy lui, quân binh được nghỉ cũng đưa con mình đến vui chơi, có cơ hội được ra ngoài lại vội vàng hóng gió.

Hứa Chấn Uyên và Dư Lộ đi càng gần nhau hơn, dường như là sát ngay cạnh Dư Lộ, đối với quân nhân mà nói như vậy rất không nghiêm túc, huống hồ trên người Hứa Chấn Uyên lại đang mặc quân trang, nếu như để lính gác thấy thì không chừng phải chịu phạt, bình thường Hứa Chấn Uyên tuyệt đối sẽ không phạm những lỗi cấp thấp như vậy, chẳng lẽ sức khỏe không tốt sao?

Thấy nơi đóng quân trước mắt Dư Lộ và Hứa Chấn Uyên sắp ra đến đó nhưng chân Hứa Chấn Uyên lại mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.

Dư Lộ đỡ được anh ta, giả vờ quan tâm sờ trán anh ta: “Anh không sao chứ?”

Đầu óc Hứa Chấn Uyên hỗn loạn sắp không chịu được nữa, còn có một giọng nói vang lên từ tim anh ta, khiến đầu anh ta đau không ngừng, Hứa Chấn uyên biết giọng nói ấy thuộc về Hứa Chấn Uyên thật sự.

“Anh không sao, đợi đã, đây là đâu?”

Sao anh ta lại ra ngoài với Dư Lộ?

Dư Lộ nở nụ cười dịu dàng: “Em đưa anh đến gặp cha mẹ em, cha em nhập viện rồi, chỉ đợi anh đến thăm thôi, bình thường ông thương anh nhất, anh không nhớ sao?”

Hứa Chấn Uyên muốn gật đầy nhưng lại không tự chủ được.

Tiêu rồi.

“Dư Lộ, em muốn là gì?”

Dư Lộ giả vờ nghe không hiểu anh ta đang nói gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tàn nhẫn của anh ta thì lòng lại hoảng sợ, dáng vẻ này trông giống Tiên Quân hơn, cô ta nắm chặt hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tiếp tục dịu dàng dỗ dành anh ta: “Chúng ta ra kia là có thể bắt được xe buýt rồi, anh đừng vội, chúng ta đi từ từ thôi.”

Lâm Hạ đi theo phía sau càng cảm thấy không đúng, nhanh chóng đi theo họ.

“Chị dâu à, đại đội trưởng Hứa không sao chứ? Có phải là bệnh rồi không? Nếu như bệnh thật thì ở đây chúng tôi có đội quân y, hay là đưa anh ta đến đội quân y khám thử đi?”

Dư Lộ không vui trừng mắt: “Liên quan gì đến mấy người? Cút sang một bên đi.”

Lâm Hạ cũng là một đứa con cưng, trừ trái tim dành cho Hứa Chấn Uyên không thể phô bày ra thì chưa bao giờ cúi đầu qua, bình thường nếu Dư Lộ nói như vậy thì chắc chắn cô ấy sẽ rời đi, nhưng hôm nay lại không biết lấy dũng khí từ đâu ra vẫy tay với lính gác ở cửa.

“Một người đến đây đưa đại đội trưởng Hứa đến đội quân y đi.”

Dư Lộ ngăn lại không cho, một tay nắm chặt lấy cánh tay Hứa Chấn Uyên, lúc này Hứa Chấn Uyên đang nhắm chặt mặt, tinh thần không tỉnh táo, nhưng trong mắt lại chuyển động không ngừng, hai người bắt đầu giằng co.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play