Dư Lộ đứng ở ngoài cổng lớn của khu chung cư, do dự không biết có nên đi vào gõ cửa hay không, sợ để lại ấn tượng không tốt cho Ninh Miễn, nhưng lỡ như sau khi Ninh Miễn và Dư Tương ly hôn, anh nghĩ tới cô ta thì sao?

Nếu không có tình kiếp, Ninh Miễn khó mà thoát khỏi nơi đây, ngoại trừ Dư Tương, xung quanh đây người thích hợp nhất chính là cô ta.

Nhưng Hứa Chấn Uyên…

Dư Lộ luôn cảm thấy không yên tâm, Hứa Chấn Uyên đã nói cho cô ta biết về sự bất thường của Ninh Miễn, còn chỉ đường cho cô ta. Nhưng với tính cách của Hứa Chấn Uyên, anh ta sẽ không vô cớ giúp cô ta, chắc sau này anh ta sẽ không nói cô ta nhẹ tay với Dư Tương đâu nhỉ?

Không thể nào, Dư Lộ căm hận nghiến răng, nếu Dư Tương không nói với cha mẹ chuyện cô ta và Bùi Thừa Hãn có chuyện gì đó thì bây giờ cô ta đã không đến mức không dám đi tìm Bùi Thừa Hãn, ít ra thì bây giờ Bùi Thừa Hãn vẫn còn có ích cho cô ta.

Từ xa nhìn thấy Kỳ Thao đang đi tới, Dư Lộ tạm thời bỏ qua chủ đề này.

“Họ có cãi nhau không?”

Kỳ Thao im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Tôi không biết.”

“Sao lại như thế? Không phải tôi đã nói anh đi tìm hiểu tình hình hay sao? Sao anh không tìm tới nhà họ?”

Nếu Kỳ Thao tới nhà họ, chắc chắn Ninh Miễn sẽ tức giận nhỉ? Tài liệu mà Kỳ Thao đưa ra là thật, dù Dư Tương có trăm cái miệng cũng không chắc có thể giải thích rõ ràng. Hơn nữa, Ninh Miễn đã sắp xuất ngoại rồi, dù bọn họ có điều tra cũng không được rõ ràng.

Không nói tới chuyện khác, chắc chắn giữa hai người sẽ có tranh cãi, mà người lớn nhà họ Ninh cũng sẽ không hài lòng về Dư Tương, bọn họ ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn.

Trong kế hoạch của Dư Lộ, chỉ cần họ ly hôn, chắc chắn Hứa Chấn Uyên có thể đưa lời khuyên cho cô ta, đó là đi theo Ninh Miễn ra nước ngoài.

Kỳ Thao nhìn thấy rõ ràng sự điên cuồng của cô ta, anh ta hỏi mỉa mai: “Cô cảm thấy kế hoạch của cô có thể có tác dụng à?”

Ít nhất là anh ta cảm thấy, vào tối hôm đó, Ninh Miễn không tin những lời anh ta nói.

Dư Lộ không cho là vậy, ngày đó, cô ta đã nhìn thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Ninh Miễn. Bị một người phụ nữ đùa giỡn trong lòng bàn tay, nếu Ninh Miễn là người thường còn có thể bị Dư Tương lừa gạt, nhưng vấn đề là anh không phải, với tính cách của anh, chắc chắn là anh sẽ không nhịn. Cô ta nhớ rõ đã từng có một cấp dưới mà anh vô cùng tin tưởng đã lừa gạt anh, cuối cùng bị trục xuất khỏi Tiên giới, chưa thấy xuất hiện lại.

Không thể có thái độ khác với Dư Tương được.

Dư Lộ tự tin hơn rất nhiều: “Anh không cần phải xen vào quá nhiều, chỉ cần làm theo lời tôi nói là được. Những chuyện khác thì anh không cần lo.”

Kỳ Thao siết tay lại: “Vậy khi nào cô mới nói cho tôi biết, cha tôi đã c.h.ế.t như thế nào?”

“Khi chuyện mà anh giúp tôi đã xong, tôi sẽ nói anh biết ngay. Chắc là anh sẽ không sợ hãi rồi lén chạy tới Bằng Thành đó chứ?

“Sẽ không.”

“Vậy là được, anh đi trước đi, bây giờ phải đi hỏi thăm.”

Kỳ Thao không nói gì, xoay người rời đi, bóng dáng cao lớn trong có vẻ suy sụp lắm.

Lúc này Dư Lộ mới thấy hơi chột dạ cùng đắc ý. Từ lâu cô ta đã biết Kỳ Thao có tình cảm với Dư Tương, lần hạ thuốc tăng lực trong tiệm cơm quốc doanh đó đã làm Kỳ Thao mất khống chế, tuy lúc đó không có tác dụng gì, nhưng không có nghĩa là lần này cũng vậy.

Dư Tương đúng là hồng nhan họa thủy, đã kết hôn rồi mà còn quyến rũ nhiều người như vậy, rất đáng bị cô ta lợi dụng.

Sắc trời đã tối, Dư Lộ không dám ở gần khu chung cư quá lâu, khi đã chắc chắn rằng Kỳ Thao không dám lừa cô ta thì âm thầm rời đi ngay.



Trong nhà.

Dư Tương đứng đối diện với rùa nhỏ, cô không nói chuyện, con rùa nhỏ cũng không dám nhúc nhích, trông còn có chút oán hận.

Lúc này, chú chó đi tới, vốn dĩ Quyển Quyển và rùa nhỏ rất thân thiết với nhau, nó cũng không ghét bỏ sự chậm chạp của rùa nhỏ. Nhưng hôm nay lại khác, nó muốn chạy tới chỗ Dư Tương, còn đá con rùa nhỏ ngã chổng vó thêm một lần.

Bốn chân giẫm qua giẫm lại, vừa thấy tức giận vừa thấy bối rối.

“Bé cưng Quyển Quyển.”

Dư Tương ngồi xổm xuống ôm Quyển Quyển dỗ dành, chú chó đẹp trai lai láng nhếch miệng cười, để mặc cô nhéo mặt mình, chỉ nằm yên hưởng thụ.

“Ngoan quá, ăn cơm xong chúng ta ra ngoài đi dạo nhé? Hai ngày nay làm mày ngột ngạt lắm phải không?”

Chú chó vừa nghe thấy, ánh mắt lập tức sáng lên, quay đầu muốn tìm dây dắt chó rồi ngậm tới.

DTV

Dư Tương vội vàng kéo nó: “Không phải, ăn cơm xong mới có thể ra ngoài, ngoan ngoãn đợi chút nữa nhé.”

Chú chó hơi ủ rũ, nhưng khi vừa ngẩng đầu, thấy Ninh Miễn đã làm xong cơm tối cho nó, thế là chẳng nghĩ gì nữa, vui vẻ chạy tới chỗ chậu cơm vẫy đuôi chờ đợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play