Bị cắt trúng là ngón trỏ của tay trái, tùy tiện dùng giấy vệ sinh lau qua vết máu, nhưng m.á.u tươi vẫn đang trào ra cuồn cuộn không ngừng, anh nhìn về phía Dư Tương.

Ánh mắt của hai người đối diện nhau, Dư Tương lù lù bất động, rồi sau đó vặn đầu hướng sang bên kia, không thèm để ý xem có phải anh đang bị thương hay không.

Ninh Miễn băng bó qua loa miệng vết thương, lại đi vào phòng bếp.

Không một ai chú ý tới, rùa đen nhỏ chậm rãi bò qua hai giọt m.á.u kia.

Cơm tối đã được làm xong, hoàng hôn vẫn còn chưa xuống núi.

Dư Tương đói đến mức n.g.ự.c dán ra sau lưng, đồ ăn đều là những thứ họ thường ăn, cà chua xào trứng gà, rau trộn cà tím cùng với thịt xào và xương sườn kho tàu, một chén chè đậu xanh lớn.

Trên ngón tay của Ninh Miễn vẫn còn đang quấn băng gạc, tư thế lấy bánh bao có chút mất tự nhiên, nhưng Dư Tương lại giống như là không có nhìn thấy.

Một bữa cơm yên lặng vô cùng, nửa sau của bữa ăn người làm sinh động không khí chính là Quyển Quyển.

Quyển Quyển muốn ăn thịt, không có hứng thú với cơm nó ăn thường ngày, trong giỏ đồ ăn của Ninh Miễn có gan gà mua cho nó, nhưng anh lại vội vàng làm cơm tối, cũng không có làm ra được món ăn gì cho nó.

Cho nên, nếu như Quyển Quyển muốn ăn được đồ ăn yêu thích thì phải trả giá bằng sự cố gắng.

Gương mặt tươi cười của Dư Tương chỉ dành cho Quyển Quyển.

“Quyển Quyển, mày cười một cái với mẹ đi nào.”

Quyển Quyển nhất thời không hiểu, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn cô.

Dư Tương xoa xoa đầu chó: “Mày phải cười, nhe hàm răng trắng ra, có biết không?”

Cô lay lay miệng của Quyển Quyển, làm nó cười.

Nhưng Quyển Quyển là một chú chó chú trọng đến sự văn nhã và đẹp trai, rất ít khi làm ra những động tác ngây ngô như vậy, dù sao chủ nhân cũng đã duỗi tay ra, nó cũng không có vi phạm mệnh lệnh, chỉ mặc kệ động tác của Dư Tương.

“Thật ngoan, hàm răng của Quyển Quyển rất đẹp, chúng ta ăn một cái lòng đỏ trứng gà có được không?”

Lòng đỏ trứng vào miệng, Quyển Quyển vui vẻ, phe phẩy cái đuôi muốn được ăn món khác, ngo ngoe rục rịch với xương sườn trên bàn.

Có vẻ Dư Tương không hiểu nó muốn ăn cái gì, triển lãm tất cả đồ ăn trên bàn một lượt cho nó xem: “Mày muốn ăn cái gì? Tao thương mày nhất, bây giờ cần phải đối tốt với mày, mày muốn ăn cái nào thì duỗi móng vuốt qua đây, chờ lát nữa mẹ sẽ cho mày có được không?”

Ánh mắt của Quyển Quyển dính lên trên xương sườn không muốn dời đi.

“Ồ, muốn ăn xương sườn rất đơn giản, mày biểu diễn một tiết mục, liền cho mày ăn, xương sườn làm là để cho người lớn ăn, có muối có một chút ớt cay, thật ra không nên cho mày ăn.”

“Gâu!”

Ninh Miễn ở bên cạnh nhìn: “Ngày thường Quyển Quyển không hay ăn mấy cái đó, cho nó một miếng đi?”

Dư Tương cũng không nhìn anh một cái, điểm điểm lên cái mũi của Quyển Quyển: “Cục cưng à, mày đi lấy cái ly trên bàn trà lại đây cho mẹ có được không?”

Ly nước có tay cầm, Quyển Quyển thích cắn tay cầm lấy đồ vật giúp bọn họ.

Lời này vừa nói ra, quả nhiên là Quyển Quyển liền vui sướng đi vào phòng khách, Dư Tương cố tình nhìn Quyển Quyển, giả vờ không có chú ý tới ánh mắt nóng rực của Ninh Miễn.

Rất nhanh Quyển Quyển đã chạy về, bộ lông màu đen trắng đan xen mượt mà bóng bẩy, khi chạy nhẹ nhàng tung bay theo gió.

“Quyển Quyển, không phải là cái ly này, mày lấy sai mất rồi.”

Cái nó lấy là cái ly uống nước của Ninh Miễn.

Quyển Quyển nghe hiểu được câu này, chuyển qua đi giao cái ly cho Ninh Miễn, nó biết cha cũng đối tốt với nó, bình thường mẹ rất chiều nó, cha mới là người nghiêm khắc kia.

Ninh Miễn nhận lấy cái ly, xoa xoa đầu chó: “Quyển Quyển ngoan quá, chúng ta ăn xương sườn nhé.”

Anh gắp một miếng xương sườn muốn đút cho Quyển Quyển, quay sang nhìn sắc mặt của Dư Tương theo bản năng, ai ngờ cô lại nhíu mày lại thật chặt, không khách khí mà cho anh một ánh mắt xem thường, khuôn mặt tràn đầy vẻ không vui.

Quyển Quyển nhanh chóng ăn luôn miếng xương sườn kia, Ninh Miễn không cho nó thêm nữa, nó lại vòng đến chỗ Dư Tương vẫy đuôi.

Dư Tương không muốn để ý đến nó, lạnh như băng nói: “Mày không làm theo lời tao, dựa vào cái gì mà tao phải cho mày ăn xương sườn?”

“Ô gâu!”

“Không cho chính là không cho, trừ phi mày đi tìm được rùa đen nhỏ ra đây, hoặc là biểu diễn lăn lộn một cái cho tao xem, tao sẽ cho mày ăn xương sườn, nhớ kỹ là cho tao xem, không phải là người khác, theo lời tao nói mà làm!”

Quyển Quyển tìm trước tìm sau vẫn không tìm thấy rùa đen nhỏ, lăn một vòng ngay tại chỗ, nhận được hai miếng xương sườn.

Ninh Miễn nhìn chằm chằm bọn họ tương tác qua lại, hơi hơi nhíu mày, muốn nhìn Dư Tương một chút, lại bị cô không khách khí liếc mắt qua trừng một cái.

Chờ Quyển Quyển ăn xương sườn xong, ăn hết cơm và các món khác, một nhà ba người đều no rồi, đã đến thời gian giải quyết chuyện sau cùng, Dư Tương động cũng không động.

Ninh Miễn ngước mắt lên nói: “Em nên rửa chén.”

Đây là thói quen sinh hoạt thường ngày của bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play