“Dư Tương! Cô đừng cho là tôi không biết chuyện cô trọng sinh! Cô căn bản đã biết tất cả mọi chuyện, lúc trước giả vờ nói không biết với tôi, chính là vì để làm cho tôi thả lỏng cảnh giác, cô có thể dễ dàng hành động cướp đi cuộc đời của tôi, tôi không có nói sai đâu đúng không?”
“Cho nên bây giờ cô đã vừa lòng chưa?”
Dư Lộ nghiến răng nghiến lợi: “Cô trả lại cho tôi tất cả những gì thuộc về tôi đi, tôi mới là người nên gả cho Ninh Miễn kia, cô nên kết hôn với Hứa Chấn Uyên, sau này cho dù là Kỳ Thao hay là Hứa Chấn Uyên, cô đều có thể tùy tiện chọn lựa, tôi chỉ cần Ninh Miễn, nếu cô không đồng ý, tôi sẽ công bố tất cả mọi chuyện ra ngoài, không phải là cô muốn ra nước ngoài hay sao? Tôi sẽ phá hủy hết thảy của cô!”
“Vậy sao? Chỉ là Ninh Miễn thích tôi, anh ấy hẳn là không muốn một kẻ bị bệnh tâm thần đâu.”
“Cô chỉ là một mặt hàng thay thế, là hàng giả, dù cho Ninh Miễn có thích thì cũng nên thích tôi, không phải là cô!”
Dư Tương nhún nhún vai: “Dư Lộ, cô đừng có nổi điên nha, đồ mà tôi muốn sẽ chỉ thuộc về tôi, cũng sẽ không bởi vì lời nói của người khác mà thay đổi nửa phần, hơn nữa, với thanh danh bây giờ của cô, trừ phi thay đổi cả cuộc đời, nếu không thì không thể nào, nhưng tôi lại không giống thế.”
“Cô đừng cho là tôi không dám nói!”
DTV
“Cô cũng có thể thử xem, xem là cô bị đưa đến bệnh viện tâm thần trước, hay là thanh danh của tôi bị hủy hoại trước, tôi không phải có thế nào cũng phải tiếp tục ở lại Yến Thành, nhưng nếu cô rời khỏi Yến Thành thì khả năng sẽ không còn đường sống nữa.”
Không công việc không thu nhập, ít nhất ở lại Yến Thành, người nhà họ Dư sẽ không trơ mắt nhìn Dư Lộ c.h.ế.t nơi đầu đường.
Dư Lộ hận tới cực điểm: “Cô, đồ đê tiện! Có bản lĩnh thì đừng trốn ở trong nhà, buổi tối hôm nay chúng ta gặp mặt nói chuyện!”
Dư Tương khinh thường hừ nhẹ, sau đó cạch một tiếng dập điện thoại, để lại tiếng thét cuồng loạn chói tai của Dư Lộ sau ống nghe, cô thở ra một hơi thả lỏng xuống, dựa vào trên sô pha.
Sau chốc lát nhận ra được cái gì, quay đầu nhìn lại, Ninh Miễn đang đứng ở ngay cửa ra vào thư phòng với sắc mặt khó hiểu.
Lúc này Dư Tương mới có chút rụt rè hỏi lại: “Anh ra ngoài khi nào thế, vừa rồi là Dư Lộ gọi điện thoại tới.”
Cô cho rằng Ninh Miễn sẽ không trả lời, ai ngờ anh tạm dừng một lát, trầm giọng xuống hỏi: “Em để cho Dư Lộ tùy tiện lan truyền chuyện này ra?”
“Em... Em chỉ là thuận miệng nói một chút thế thôi, cô ta không có cái lá gan đó.”
Cho nên cô một chút đều không để ý đến thanh danh của bọn họ ở Yến Thành, không để bụng loại chuyện này sẽ dẫn đến bị chỉ trích, vì cái gì? Là bởi vì sẽ không ở lại Yến Thành sao?
Dư Tương nhìn sắc mặt không nhìn thấu được của anh, uyển chuyển đề nghị: “Vừa rồi em có nghe được anh nói chuyện điện thoại với mẹ, không phải là muốn đi đến nhà của bà nội sao? Nếu không thì anh cứ đi qua đó đi, em không đi đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-517.html.]
Không biết Ninh Miễn nghĩ đến cái gì, hung ác nói: “Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Hả?
Dư Tương trừng to đôi mắt, dáng vẻ giống như rất vô tội, Ninh Miễn nhìn đến mức giận sôi máu, bước nhanh đi đến trước mặt cô, nhéo cằm của cô nói: “Em đừng hòng rời đi, càng đừng nghĩ đến chuyện đi cùng với Kỳ Thao!”
Cho dù là không thích anh, nhưng nếu đã trêu chọc anh, vậy đừng hòng sảng khoái mà rời đi.
Anh ngẫm nghĩ một đêm, đây chính là kết quả cuối cùng, người khác anh không để bụng, nhưng Dư Tương, anh nhất định phải có được, trước đây khi chuyện này chưa xảy ra, cuộc sống bọn họ rất tốt đẹp, bây giờ dù có chuyện này, vẫn còn có thể như cũ.
Bắt đầu từ giây phút kết hôn kia, Ninh Miễn đã không nghĩ tới chuyện để cô rời đi, cô chỉ có thể là của anh.
Nếu nhất định phải xuất hiện hướng phát triển ngược lại, Ninh Miễn không thể bảo đảm anh sẽ làm ra chuyện gì.
Dư Tương ngây ngốc, nhưng nhìn vào trong mắt Ninh Miễn lại biến thành một loại ý tứ khác.
“Dư Tương, em nói cho anh biết, rốt cuộc là ai bảo em đối tốt với anh, em muốn lấy được cái gì từ trên người anh?”
Cô mím môi: “Em không thể nói.”
“Không thể nói, vì cái gì?”
Dư Tương lắc đầu: “Không thể nói chính là không thể nói, nào có vì cái gì?”
Ninh Miễn nheo nheo mắt: “Ra nước ngoài cùng với anh.”
“Gì cơ?”
“Anh nói, ra nước ngoài cùng với anh, lần này hoặc là chúng ta đi cùng nhau, hoặc là anh ở lại đến tháng một năm sau rồi đi cùng với em.”
Dư Tương có hơi hoảng: “Không được, anh trễ chín tháng không đi thì sẽ chậm trễ thời gian rất lâu.”
Cô không muốn làm chậm trễ tương lai của Ninh Miễn.
Ninh Miễn cúi người xuống, đè cô ở trên tường, chống lên cái trán của cô hỏi: “Anh không sợ, hoặc là chúng ta đều không ra nước ngoài.”