Đuôi mắt quyến rũ mười phần của ngày xưa, giờ phút này buồn bã ỉu xìu, ảm đạm thất sắc.

Người đàn ông thanh tuyển văn nhã từ trước đến nay luôn đối xử với cô cực kỳ dịu dàng, kiên nhẫn bao dung, nhưng vừa mới dứt lời, trong mắt anh đã có gió lốc đen kịt ấp ủ, miễn cưỡng đè nén không phát tiết ra với cô.

“Dư Tương Tương, chúng ta không phải đang nói đùa, Dư Lộ bị bệnh tâm thần, những việc này không có liên quan gì đến chúng ta...”

Trong giọng nói của anh cất giấu sự chờ mong và cầu xin.

Dư Tương đón lấy ánh mắt của anh, lắc đầu: “Là thật hay giả, hẳn là tự bản thân anh đã biết rồi đúng không?”

Cô như nhớ tới cái gì, bước nhanh về thư phòng lấy cây trâm đồng được mạ vàng kia ra, đặt trong lòng bàn tay đưa qua.

“Chúng ta có thể cùng nhớ lại một chút, lúc trước anh tình nguyện thông qua Khương Duệ Quân để mua cây trâm này của em, cũng không muốn chủ động ra mặt, tình nguyện ra giá cao, còn không phải là vì tránh cho việc chúng ta sẽ dây dưa với nhau sao?”

Cây trâm vẫn mang dáng vẻ như lúc mới được mua về, có một lần được lấy ra để thưởng thức ở thư phòng, là sự vui đùa ngọt ngào, cô thật thật giả giả mà oán giận, anh chột dạ tránh né, sau khi đùa giỡn còn có thể làm chuyện vui vẻ giữa vợ chồng.

Nhưng giờ phút này tầng ngọt ngào giả dối kia bị vạch trần, chỉ còn lại sự thật thuần túy.

“... Không phải.”

Ninh Miễn rất cố gắng không để cho bản thân trở nên hèn mọn như vậy, anh tình nguyện chuyện đêm nay chưa từng xảy ra.

Dư Tương thế mà lại cười: “Lúc trước anh rất chán ghét em, em muốn tiếp cận anh cũng chỉ có thể tìm lối tắt, không thể quấn lấy anh, chỉ xem anh trở thành một người hàng xóm bình thường, làm cho anh sinh ra sự tò mò với em, khi đó hẳn là anh cảm thấy em cũng không tệ lắm đúng không? Bằng không sau này cũng sẽ không có vẻ mặt ôn hòa với em.”

Ninh Miễn yên lặng, giống như là cam chịu.

“Vậy anh có thể nói với em, vì sao anh lại chán ghét em có được không? Khi em rời khỏi Yến Thành, chúng ta cũng không quen biết, ngày xưa không oán gần đây không thù, nhưng trong lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta anh đã hận không thể để em biến mất ngay trước mặt anh, có đúng không?”

“Đó là bởi vì...”

Dư Tương nghiêng đầu cười khẽ: “Anh muốn nói đó là bởi vì có người nói xấu em với anh, anh mới chán ghét từ trước đúng không? Ninh Miễn, anh đã nói, anh sẽ không gạt em nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-512.html.]

Cho nên khi nhận được điện thoại của Dư Lộ nói cô có chồng ở nông thôn, đã một năm một mười nói lại cho cô.

Ninh Miễn có chút chật vật quay đầu đi: “Nhưng những chuyện đó đều đã qua rồi, chúng ta mới chính thức quen biết lẫn nhau từ sau khi kết hôn, mấy cái đó cũng không gây ra trở ngại gì.”

“Nhưng mà ——”

Ninh Miễn nhanh chóng quay đầu lại, nhìn chằm chằm sang, kiên định nói: “Dư Tương, anh đường đường chính chính nói, anh rất thích em, anh yêu em, cứ việc nguyên nhân kết hôn của chúng ta không bình thường nhưng sẽ không có ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này của chúng ta, em chán ghét Dư Lộ, anh có thể nghĩ cách làm cho cô ta biến mất, cô ta sẽ không gây ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta, coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra có được không?”

Dư Tương lui về phía sau một bước, ấn ấn ngực: “Nhưng mà nếu như trong thời gian sau kết hôn, cũng là vì có người muốn em đối tốt với anh thì sao?”

Trong phòng khách yên lặng tới cực điểm.

Ninh Miễn cười tự giễu, thật lâu sau mới hỏi: “Là ai?”

Dư Tương hít sâu một hơi, run giọng nói: “Đúng theo như lời Dư Lộ nói, em nhận được tin tức rằng nếu em không muốn lặp lại vận mệnh của kiếp trước, thì phải ở bên cạnh anh.”

Mặt dây chuyền trong một giây kia nóng tới cực điểm, cô không thể nói ra.

Vận mệnh kiếp trước...

Tay của Ninh Miễn run run, nụ cười rất khó coi: “Phải không?”

“Từ lúc chúng ta gặp mặt anh đã biết em sẽ làm gì, cho nên mới tránh em như rắn rết.”

DTV

“... Đúng, lúc ấy anh cũng không muốn để em quấy nhiễu cuộc sống của anh.”

“Rất xin lỗi.”

Ninh Miễn đến gần một bước, Dư Tương chậm rãi lui ra phía sau, quần áo phía sau lưng cô đã ướt đẫm toàn bộ.

“Dư Tương, nếu lúc ấy anh cũng không xiêu lòng trước bộ dáng này của em, em sẽ làm thế nào?”

Thật buồn cười, đã tới giờ phút này rồi, trong đầu anh vẫn còn có thể hồi tưởng lại nhất cử nhất động, bộ dáng linh tinh quái lạ làm người ta yêu thích ngay lúc đó của cô, không giống chút gì so với trong giấc mơ, khi đó bởi vì có cô khuyên, anh cho rằng giấc mơ là giả, mà sau khi kết hôn cô lại càng làm anh yêu thích hơn, bây giờ lại nói cho anh biết, tất cả đều là giả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play