Dư Tương giống như tin lại giống như không tin, cũng lười tranh luận với cậu ta.
Chỉ là Ninh Miễn đã truyền tin tức đến chỗ đóng quân của Hứa Chấn Uyên, nội dung tin tức rất đơn giản, Dư Lộ điên rồi, khả năng sẽ vô thức mà thương tổn người khác, yêu cầu những gia đình của quân nhân trong khu người nhà cẩn thận trong việc phòng tránh.
Lãnh đạo sau khi nhận được tin tức việc đầu tiên làm là đi tìm Hứa Chấn Uyên nói chuyện, dò hỏi tình huống, năng lực của anh ta không tồi, là mầm non mà mọi người đều xem trọng, nếu như trong nhà xảy ra vấn đề, tổ chức hẳn là nên giúp đỡ kịp thời.
“Nếu người yêu của cậu thực sự bị bệnh tâm thần thì nên kịp thời đưa đến bệnh viện đi chữa trị, tránh chậm trễ bệnh tình, có chuyên gia chăm sóc cũng tốt hơn với cô ấy...”
Đối với Hứa Chấn Uyên cùng với những người lớn trẻ nhỏ trong khu người nhà đều tốt.
Hứa Chấn Uyên có chút ngoài ý muốn: “Sau khi cô ấy ra ngoài thì không còn trở về nữa.”
“Hả?”
Lần này chỉ đạo viên trực tiếp dặn dò xuống vệ binh, nếu phát hiện ra Dư Lộ quay về thì nhất định phải kịp thời báo cáo lên, quan trọng nhất là nhanh chóng mang Dư Lộ đi kiểm tra, tránh làm bị thương những người vô tội.
Cha Hứa mẹ Hứa cũng biết chuyện này, là Dư Tương ôn tồn gọi điện thoại qua thông báo, sự không hài lòng của bọn họ đối với Dư Lộ lên tới đỉnh điểm, thậm chí còn muốn bắt Hứa Chấn Uyên ly hôn.
“Nếu chuyện này của hai đứa con không được xử lý tốt, cha mẹ đều không thể yên tâm mà quay về Côn Xuyên, lần này con phải cho mẹ và cha con một lời giải thích rõ ràng, chúng ta là những con người đứng đắn, Dư Lộ kia giống một người đứng đắn sao?”
Cô gái đến từ thành phố lại bị bệnh tâm thần thật thật giả giả, sự chênh lệch này không khỏi quá lớn, con trai bọn họ ưu tú như vậy, cứ coi như là không chọn được một cô gái trong thành phố, vậy cô gái ở nông thôn cũng có thể tùy tiện mà chọn, tốt xấu gì cũng là người bình thường, có thể sinh con chăm nom cho gia đình.
“Nếu như chúng ta mà biết Dư Lộ có cái đức hạnh này, chắc chắn sẽ không đồng ý cho hai đứa kết hôn, thật là!”
Hứa Chấn Uyên chau mày: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Mẹ Hứa vẫn không yên tâm như cũ: “Vậy con nói xem sẽ xử lý như thế nào?”
“Con phải gặp được người đã rồi mới nói sau chứ?”
Mẹ Hứa: “...”
Yến Thành lớn như vậy, không có ai biết Dư Lộ đã chạy đến đâu rồi, cô ta không quay về nơi đóng quân, cũng không đến nhà họ Dư, cứ như thể đã bốc hơi khỏi Yến Thành rồi vậy, Lâm Bảo Chi và Dư Kiến Kỳ đều đang tìm cô ta, Ninh Miễn cũng móc nối quan hệ, lặng lẽ chú ý đến động tĩnh của Dư Lộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-504.html.]
Ba bốn ngày trôi qua, Dư Lộ vẫn không có chút tin tức.
Cuối cùng Hứa Chấn Uyên cũng đến nhà họ Dư tìm người.
Lâm Bảo Chi tức giận quá, không khách khí hỏi: “Cuối cùng chuyện của Dư Lộ là như thế nào? Thời gian hai người kết hôn dài như vậy nó muốn làm cái gì chẳng lẽ cậu lại không biết?”
“Mẹ, con không biết Dư Lộ sẽ làm như vậy.”
Dư Kiến Kỳ càng tức giận hơn: “Lộ Lộ quay về sao cậu lại không nói với chúng tôi một tiếng?”
Hứa Chấn Uyên rất bất đắc dĩ: “Bọn con cãi nhau, không tiện quản cô ấy quá nhiều, cha mẹ yên tâm đi, lần này tìm được Dư Lộ rồi, con nhất định sẽ nói chuyện thật rõ ràng với cô ấy.”
Hai người cũng nhụt chí, Lâm Bảo Chi đau đầu dặn dò: “Khi nào nó về, cậu thông báo cho chúng tôi sớm một chút.”
“Vâng.”
Hứa Chấn Uyên để lại một ít quà tặng, cho dù Lâm Bảo Chi rất không muốn nhận, anh ta vẫn cưỡng chế để lại, rồi vội vàng rời khỏi nhà họ Dư.
DTV
Trên đường bị người ta chặn đứng, là một người Hứa Chấn Uyên rất không quen.
“Dư Lộ ở nhà anh?”
“Cô ấy là vợ của cậu, cậu mau chóng đến đón cô ấy về đi.”
Hứa Chấn Uyên giật giật khóe miệng: “Tôi ra ngoài một chuyến này chính là vì tìm cô ấy, anh nói với Dư Lộ, đừng dùng cách làm ngu xuẩn, nếu cô ta muốn tránh đầu sóng ngọn gió, tôi có thể để cô ta quay về Côn Xuyên cùng với cha mẹ tôi, ít nhất đến chỗ đó sẽ không bị xem như là người có bệnh tâm thần mà đưa đến bệnh viện.”
Người tới im lặng hồi lâu, thấy Hứa Chấn Uyên cũng không quay đầu lại mà đi xa, nắm c.h.ặ.t t.a.y lại thành nắm đấm.
Nhưng vẫn thành thành thật thật về đến nhà nói lại mọi chuyện một cách rõ ràng.
Dư Lộ siết chặt nắm tay, cơ linh chợt lóe: “Anh Thừa Hãn, anh có thể giúp em một chuyện gấp hay không?”
Bùi Thừa Hãn cười khổ: “Lộ Lộ, em muốn làm cái gì? Anh thấy chi bằng cứ yên ổn xuống một chút, nghe lời Hứa Chấn Uyên nói.”
“Anh cũng muốn em quay về Côn Xuyên sao? Anh có biết em ở Côn Xuyên sống như thế nào không? Anh Thừa Hãn, anh giúp em đi, thế lực của Ninh Miễn và Dư Tương lớn, em không thể nào một đường sống cũng không có được.”