Tiếng ồn ào ở ngã tư đã thu hút những người đang ngồi nhàn nhã trong nhà đến đây vây xem, ánh mắt mọi người khi nhìn chú chó lớn Quyển Quyển tràn đầy kinh ngạc, Quyển Quyển đã sớm nổi danh ở trong khu chung cư, nhưng ít ai biết được đây là chó của nhà kỹ sư Ninh.
"Chỉ là bị đụng rách da một chút thôi, quên đi, bình thường kỹ sư Ninh rất cưng con ch.ó này."
"Không phải do con trai nhà các người quá nghịch ngợm sao?"
Dư Tương cau mày, lười ở đây dây dưa dưới ánh nắng mặt trời chói chang, bắt đầu giả bộ khó chịu: "Ôi chao, chân của tôi sắp gãy rồi, đau c.h.ế.t mất, mẹ Tráng Tráng nhanh chóng đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra, các người làm cha mẹ không thể vô trách nhiệm, nếu tôi bị gãy xương, nhất định sẽ tìm các người đến chăm sóc cho tôi!"
Kỳ Thao vừa nghe, vội hỏi: "Em không sao chứ, hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút?"
Dư Tương không để ý tới anh ta, thuận tay ôm lấy cánh tay của bác gái trượng nghĩa muốn giúp đỡ kia.
Mẹ Tráng Tráng vừa nghe, cắn răng đánh cậu nhóc một trận: "Đã nói con đừng có quậy phá! Bây giờ đã thấy hậu quả chưa?!"
Tráng Tráng bị đánh khóc huhu, Dư Tương thờ ơ đứng ở một bên xem kịch, không có ý định ngăn cản, m.ô.n.g phải sưng lên mới được, để xem còn dám mang ác ý với Quyển Quyển nhà cô nữa hay không.
Cho đến khi bác gái cũng nói đỡ: "Tiểu Dư, hay là bỏ qua đi, thằng nhóc sau này hiểu chuyện là được rồi."
Lúc này Dư Tương mới miễn cưỡng nói: "Thôi được rồi, sau này dám làm như vậy với chó của tôi nữa thì đừng trách, tôi cũng không dễ chọc."
Người đàn bà này không phải là muốn bắt nạt người còn trẻ da mặt mỏng hay sao? Đừng có mơ!
Mọi người dần dần trở về nhà, còn có người khen Quyển Quyển thật là to lớn dũng mãnh.
Kỳ Thao định đẩy xe về nhưng lại đứng im, đợi đến khi cô đi qua mới hỏi: "Em không sao chứ?"
"Em không sao."
Nghĩ đến nhiệm vụ, Dư Tương dừng lại hỏi thêm vài câu: "Sau khi anh vào Nam còn trở về đây nữa không?"
Kỳ Thao hơi giật mình: "Có lẽ là không."
"Bằng Thành là nơi tốt, chúc anh mau chóng phát tài nha."
"Cảm ơn."
Dư Tương dắt chó rời khỏi, Kỳ Thao đẩy xe đạp đi ra ngoài, nhân lúc xung quanh không có người, quay lại nhìn bóng lưng cô, nhớ tới tình cảnh vừa rồi cô cãi nhau cùng người khác, không khỏi bật cười, lấy lại tinh thần ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thấy Ninh Miễn từ xa đi tới, nụ cười của anh ta cứng lại.
Ninh Miễn lạnh lùng, lúc anh tiến vào khu chung cư liền nhìn thấy hai người bọn họ đang nói chuyện, không biết vì sao lại đi chậm lại, đến khi bọn họ nói xong, nhìn thấy Kỳ Thao lén lút tỏ vẻ lưu luyến không rời, không tự chủ được nắm c.h.ặ.t t.a.y lái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-500.html.]
"Nghe nói kỹ sư Ninh sắp đi du học?"
"Nghe nói chủ nhiệm Kỳ cũng sắp chuyển tới Bằng Thành, không biết khi nào sẽ khởi hành?"
Kỳ Thao cười: "Mẹ tôi bị bệnh, có thể sẽ trì hoãn một thời gian."
Ninh Miễn gật đầu: "Chủ nhiệm Kỳ thật hiếu thuận."
Một hồi liền không còn gì để nói.
Ninh Miễn đẩy xe về nhà, ánh mặt trời bao quanh người anh khiến người ta nhìn vào phải chói mắt, anh khắc chế ác ý trong lòng, không nên suy nghĩ quá nhiều, nếu không lớp mặt nạ lãnh đạm của mình sẽ bị đ.â.m thủng.
Đi đến một con hẻm liền nghe được một giọng nói truyền vào tai.
"Hừ, con nhỏ họ Dư kia thật hung dữ, con trai tôi ném gạch vào nó thì đã sao? Vậy mà còn dám hù dọa Tráng Tráng nhà tôi, nếu không phải có Kỳ Thao ở đó tôi đã đánh cô ta một trận!"
"Đừng làm vậy, nhà người ta không dễ chọc đâu!"
DTV
"Bà không biết sao, cô ta và Kỳ Thao còn thường xuyên ở cùng nhau, lúc trước tôi còn thấy Kỳ Thao đạp xe chở cô ta nữa kìa."
"Ồ?"
"Kỳ Thao không phải sắp đi rồi sao? Cô ta không đi theo à?"
Hai người phụ nữ bát quái vừa nói vừa cười, mẹ Tráng Tráng nháy mắt với bác hàng xóm, tràn đầy phấn khích khi bàn về chuyện riêng tư của người khác.
Cho đến khi nghe thấy tiếng thắng xe, hai người phụ nữ không hẹn mà cùng nhau nhìn qua, nụ cười trên mặt cứng đờ.
"Kỹ sư Ninh, về rồi sao..."
Mẹ Tráng Tráng do dự không thôi, cũng không biết vừa rồi anh đã nghe được bao nhiêu, bà ta chỉ muốn nói cho đã cái miệng, căn bản không có ý định đắc tội với bọn họ.
Vẻ mặt Ninh Miễn lạnh nhạt, tựa hồ không hề tức giận: "Nói chuyện phiếm sao? Lúc tôi trở về nhìn thấy chồng bà cùng em gái bà tới cửa hàng Bách Hóa mua quần áo, không biết còn tưởng bọn họ là vợ chồng đấy, nếu bà rảnh rỗi tới mức quan tâm chuyện của người khác, không bằng quản tốt chuyện của mình đi."
Mẹ Tráng Tráng nhất thời mặt đỏ tía tai, sau đó liền phẫn nộ.
Nhưng Ninh Miễn nói xong đã xoay người rời đi, căn bản không cho bà ta có cơ hội đáp trả.
"Người này là ai vậy? Đường đường là đàn ông mà lại đi để ý chuyện riêng của người khác!"
Bác hàng xóm chỉ cười nói qua loa vài câu với bà ta liền về nhà, không dám dính vào mẹ Tráng Tráng nữa.