Vẻ mặt Lâm Bảo Chi càng u ám hơn: "Tôi thấy ông thật sự bị điên rồi. Vì Dư Lộ mà cái gì ông cũng có thể làm được. Lỡ như có một ngày nó nói cần rất nhiều tiền, có phải ông sẽ nghĩ đến việc bán cả nhà đi không?"

"Sao có thể chứ?"

"Hừ, sao lại không thể! Tôi thấy cái nhà này không cần đứng tên ông nữa đâu. Bây giờ chúng ta tách ra đi!"

Dư Kiến Kỳ nhíu mày: "Tách ra ư?"

DTV

"Đúng thế, tách ra!"

Sáng sớm hôm nay, ba đứa con nhà họ Dư cùng bạn đời của cả ba đều xuất hiện trong phòng bệnh của Lâm Bảo Chi. Bà ngoại Lâm và ông cụ Bùi cũng tới đây.

Lâm Bảo Chi nói: "Hôm nay con mặt dày mời cha mẹ tới đây giúp con kết thúc một việc trong gia đình."

Trong mắt Dư Lộ hiện ra vẻ bất an. Cô ta vô thức nhìn về phía Hứa Chấn Uyên bệnh nặng vừa mới xuất viện. Cô ta vẫn luôn không biết Hứa Chấn Uyên đang nghĩ gì. Mấy ngày nay Hứa Chấn Uyên không cho cô ta quá nhiều tiền nên cuộc sống cô ta túng quẫn quá, cuối cùng mới đi tìm Dư Kiến Kỳ vay tiền. Xem tình hình hiện tại thì có vẻ như lại bị phát hiện rồi.

"Phân chia kiểu gì đây?"

"Thứ đáng giá nhất trong nhà là căn nhà mà ông bà nội Dư Uy để lại, bảo là để cho Dư Uy, nhưng mà cha của bọn nhỏ cũng có phần. Bây giờ Dư Uy và Hải Đường sắp kết hôn rồi, chắc chắn nhà mình phải cho Hải Đường một lời hứa, để con bé yên tâm ở lại đây. Chỉ là phân chia căn nhà như thế nào cũng phải có trình tự. Dư Uy lấy phần lớn nhất, bốn mươi phần trăm. Dư Tương xuống nông thôn đã nhiều năm, trong nhà người bị đối xử kém nhất chính là con bé. Dư Lộ thì không nói làm gì. Thế nên Dư Tương được chia bốn mươi phần trăm, còn Dư Lộ hai mươi phần trăm."

Lâm Bảo Chi nói một hơi cả đoạn dài, sau đó dừng lại thở dốc rồi mới tiếp tục: "Nhưng mà Dư Kiến Kỳ đã lén lút đưa cho Dư Lộ hai trăm đồng. Việc này là không công bằng với Dư Uy và Dư Tương. Thế nên tiền đã cho Dư Lộ xem như là hai mươi phần trăm mà Dư Lộ được chia sau khi bán căn nhà này. Nói cách khác là bây giờ căn nhà mà chúng con đang ở là của Dư Uy và Dư Tương. Cha mẹ, hai người cảm thấy chia như vậy đã thỏa đáng chưa?"

Ông cụ Bùi nói đúng trọng tâm: "Đồ là thuộc về nhà các con. Các con muốn chia như thế nào thì cứ chia như vậy đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-475.html.]

Bà ngoại Lâm cũng gật đầu đồng ý. Trong lòng bà biết rõ nếu không phải không còn cách nào khác thì ai lại tách riêng sớm như vậy.

"Sang năm chỗ làm của mẹ cũng có thể được chia phòng ở. Mẹ đã có thâm niên rồi nên chắc chắn trong đó có một căn. Bây giờ mà bán căn nhà này ra chia thì sẽ không đến nỗi không có chỗ ở. Cụ thể làm thế nào thì hai người các con bàn bạc với nhau đi, thế nào?"

Dư Uy nhìn sang Dư Tương, Dư Tương gật đầu, thế là anh ta cũng gật đầu.

Ngay sau đó, Dư Tương nhìn về phía Dư Lộ rồi lại quay qua Hứa Chấn Uyên: "Em rể có ý kiến gì không?"

Hứa Chấn Uyên bị cô để ý tới không hiểu gì. Anh ta vội lắc đầu tỏ vẻ: "Tôi không có ý kiến gì cả. Tôi cũng không định muốn bất cứ thứ gì của nhà họ Dư."

Lâm Bảo Chi không hề cảm động vì sự lui nhường của anh ta. Bà tiếp tục sắp xếp một cách tỉ mỉ: "Dù sao thì ba người các con cũng đã trưởng thành cả rồi, sau này sống như thế nào cũng được. Mẹ và Dư Kiến Kỳ đã ly hôn hay vẫn sống cùng nhau không liên quan gì tới các con hết. Mẹ cũng sẽ mặc kệ Dư Kiến Kỳ cho ai tiền. Ông chỉ cần mỗi tháng giao một nửa tiền lương là được rồi, nửa còn lại ông cho ai thì cứ cho. Nhưng nếu có tháng nào đó ông không giao tiền lương ra thì không cần về nhà nữa đâu. Chúng ta ly hôn luôn."

Cả người Dư Kiến Kỳ run b.ắ.n lên. Ông chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn với Lâm Bảo Chi. Dư Kiến Kỳ run giọng hỏi: "Bảo Chi, tôi chưa đến mức phải đi đến bước đường này chứ?"

Dư Tương còn cố ý cười trên nỗi đau của người khác nói: "Dư Lộ, cô xem bọn họ vì cô mà phải ầm ĩ ly hôn kìa."

Dư Lộ cảm thấy nhục nhã vô cùng. Nếu không phải không có nhẫn không gian, hơn nữa còn bị Dư Tương ép phải thôi việc, ngay cả một xu dính túi cô ta cũng không có thì cô ta còn hiếm lạ gì mấy thứ của nhà họ Dư chứ.

"Tôi không cần, tôi không cần thứ gì cả!"

Chút đồ ấy mà cũng nhìn lọt mắt. Tầm mắt của Dư Tương cũng chỉ được chừng ấy mà thôi.

Dư Tương nhún nhún vai: "Lời cô nói tôi chẳng tin một chữ nào cả. Dù sao thì cô cũng có thể lén lút làm nũng với Dư Kiến Kỳ là được rồi. Ông ấy còn đưa một nửa tiền lương của mình cho cô giữ cơ mà. Cô làm gì thiếu tiền tiêu chứ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play