Kỳ Thao làm mẫu một lần, còn bảo hãy làm cho con rùa nhỏ này một cái sân phơi. Sau khi mọi việc xong xuôi, Ninh Miễn cầm một gói t.h.u.ố.c lá đặt lên bàn rồi nghiêm túc nói: "Làm phiền chủ nhiệm Kỳ rồi. Mong anh nhận lấy bao thuốc này."
"... Được."
Có vẻ như mạch nước ngầm giữa hai người đàn ông đã bắt đầu khởi động. Ninh Miễn cười rất bình tĩnh, trông như chẳng có thái độ thù địch gì. Anh lễ phép chu đáo nói lời cảm ơn. Kỳ Thao giật mình nhận lấy bao thuốc lá.
"Chút việc nhỏ mà thôi, đừng khách khí."
"Em tiễn anh xuống tầng nhé?"
"Không cần đâu."
Dư Tương đang cẩn thận quan sát con rùa nhỏ, mãi đến khi Kỳ Thao rời đi cô mới đứng dậy. Chỉ là không đợi đến lúc cô thốt lên lời cảm ơn, Kỳ Thao đã xuống tầng đi nhanh ra ngoài cửa rồi.
Ninh Miễn đóng cửa chính trong nhà lại rồi quay người, lại cũng không nghĩ nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với Dư Tương.
"Khụ, anh đang nghĩ gì đấy?"
"... Không có gì."
Dư Tương bĩu môi một cái rồi đứng dậy đi lấy đồ ăn cho con rùa nhỏ.
Ninh Miễn đứng ngẩn cả người ngay tại chỗ. Sau đó anh không cam lòng đi qua cùng cô: "Em chỉ hỏi mỗi câu này thôi à?"
"Nếu không thì sao? Em có nên thú nhận trước là lương tâm mình đang cắn rứt không?"
Ninh Miễn: hơi tổn thương.
"Được rồi, sao Kỳ Thao lại tới đây vậy?"
Rõ ràng là anh đã tìm được loại thuốc giống như vậy rồi, chỉ là tan tầm hơi muộn hơn một chút mà thôi. Chút thời gian vi diệu ấy khiến trong lòng Ninh Miễn rất không thoải mái. Vì sao toàn là Kỳ Thao nhanh hơn một bước vậy? Anh khó tránh khỏi việc nghĩ đến thời gian mà Dư Tương quen biết Kỳ Thao sớm hơn mình.
Dư Tương buông tay, kể lại tình hình lúc đó cho anh: "Em không biết anh sẽ mang thuốc về, cũng khó mà nói ra được mấy lời như không để anh ta xem giúp. Lỡ may con rùa nhỏ thật sự c.h.ế.t vì chúng ta không quan tâm thì chẳng phải sẽ rất có lỗi với Quyển Quyển sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-466.html.]
Sự ấm ức giữa hai lông mày của Ninh Miễn chưa tan hết. Anh nói khẽ: "Ừ, anh biết rồi."
Anh cũng không thể ngang ngược đến nỗi thà rằng để rùa nhỏ c.h.ế.t cũng không cho người đáng ghét cứu nó được. Mặc dù suy nghĩ thật sự trong lòng anh đúng là như vậy thật. Nhưng nếu anh thật sự nói mấy lời này ra miệng thì vẫn cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Thế nên: "Nếu như vậy còn trị không hết thì chúng ta đành phải mua một con khác cho Quyển Quyển thôi."
Tất nhiên là Dư Tương đồng ý.
"Có khi nào Quyển Quyển sẽ cảm thấy không quen không?"
"Hẳn là sẽ không đâu. Có thể nó sẽ thấy tò mò thôi."
DTV
Dư Tương nhướng mày, chẳng lẽ đây là bản tính trời sinh của Border Collie ư?
Chỉ là dù có nói thế nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng đã cố hết sức trong chuyện của con rùa nhỏ này rồi. Bây giờ không giống đời sau có những cách điều trị riêng hoàn thiện cho thú cưng. Bọn họ chỉ làm được đến bước này, còn lại phải xem sức sống của rùa nhỏ thôi.
Nhưng Dư Tương vẫn có linh cảm rằng sự dây dưa giữa cô và Kỳ Thao có thể còn chưa xong đâu.
Sau khi sắp xếp cho rùa nhỏ xong, bọn họ định nấu cơm chiều nhưng trong nhà bị hết xì dầu mất rồi. Ninh Miễn định xuống tầng mua nhưng vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng nhà đối diện cũng mở cửa.
Chị dâu nhà đối diện đang trách móc người đàn ông nhà mình: "Anh vẫn hút thuốc đấy à? Tiền đâu ra mà mua vậy? Hút cho cả người toàn mùi khói còn cọ lên người con cái nữa chứ. Có phải anh muốn để con cái học hút thuốc giống như anh không hả?"
"Em nói nhỏ chút đi. Thứ này không phải anh mua đâu."
"Không phải anh mua thì từ đâu mà ra vậy hả? Anh nhặt trên đường về à?"
"Hì hì hì, còn giả được sao? Một bao t.h.u.ố.c lá mới tinh nằm trên mặt đất ngay dưới tầng nhà chúng ta. Chính là chỗ cửa lớn này này!"
"Vậy anh nhặt thêm cho em một bao nữa xem nào? Chỉ bịa chuyện là giỏi!"
Hai vợ chồng còn đang tranh luận, Ninh Miễn lại quay đầu nhìn Dư Tương. Cô không ở trong phòng khách, tức là cô không nghe được đoạn đối thoại này. Anh đẩy cửa đi ra ngoài. Đôi vợ chồng ở nhà đối diện nhanh chóng dừng cuộc tranh cãi lại. Người vợ kéo người chồng vào nhà rồi đóng cửa lại cãi tiếp.
Sau khi Ninh Miễn đi xa, Trường Phong không mời mà vẫn đến.
Trường Phong: "Cô xem tôi nói có đúng không? Cho dù cô không nhờ Kỳ Thao giúp đỡ thì người này cũng sẽ tìm tới cửa nhà cô để giúp thôi. Chuyện này thật sự là trùng hợp sao? Tôi cảm thấy người này cực kỳ khả nghi. Dư Tương à, cô giúp tôi điều tra một chút xem người này có phải là kẻ xâm nhập hay không nhé. Người kia thần thông quảng đại, có khi ngụy trang thành một người thường thật thì ngay cả tôi cũng không phát hiện ra được đâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT