Cái đầu đang bất động của Hứa Chấn Uyên hơi nhúc nhích, cuối cùng anh ta trả lời kiểu ba phải cái nào cũng được: "Tôi không biết nữa. Tôi vừa mới cưới chưa lâu nên không thể ly hôn được."
Dư Lộ ở ngoài cửa như bị sét đánh.
Bên trong cánh cửa, Dư Tương nhăn mặt nhăn mũi. Sau khi nhìn thấy hai bóng người mờ mờ qua thủy tinh trên cửa phòng bệnh, cô tiếp tục ngang ngược lên tiếng: "Vậy anh nên hiểu rõ rồi chứ. Có một người vợ như vậy có khi cô ta sẽ làm ầm cho anh ra tòa ngồi đấy. Còn anh thì sao, cả đời sẽ giậm chân tại chỗ. Anh phải biết rằng lúc hai người còn chưa đến với nhau, Dư Lộ đã nói với mọi người anh là đối tượng của cô ta rồi. Nói không chừng là cô ta coi anh như người thay thế hay gì đó cũng nên. Tôi nghe nói trước kia cô ta đã có người mình thích, có khi anh đúng là người thay thế..."
DTV
Hứa Chấn Uyên hơi nhíu mày, trong mắt tràn ngập những suy nghĩ sâu xa.
Dư Lộ đẩy cửa phòng ra: "Chị!"
Nhiệt độ của sợi dây chuyền tản đi. Trường Phong không còn một tiếng động.
Hẳn là Ninh Miễn đang ở cách đây không xa rồi.
Người hoạt động đầu tiên là y tá. Y tá lấy bình nước muối sinh lý ra thay cho Hứa Chấn Uyên rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Cô ấy nghe không hiểu mấy cái loại tranh đấu trong gia đình này, rời khỏi đây sớm một chút để bảo vệ mạng sống là lựa chọn tốt nhất rồi nhỉ?
Trong lòng Dư Lộ tràn đầy bối rối: "Chị, sao chị lại có thể nói xấu sau lưng em như vậy?"
Dư Tương nhún vai: "Cô nói vậy là không đúng rồi."
"... Em nghe được hết rồi!"
"Tôi có nói xấu sau lưng đâu, tôi nói sự thật ngay trước mặt cơ mà. Hơn nữa vừa rồi tôi cũng đã nhìn thấy cô."
Dư Tương hoàn toàn không quan tâm Dư Lộ sẽ nghe được cái gì. Cô đáp lại ngang ngược một cách cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng.
Dư Lộ suýt nữa thì nghiến gãy cả răng. Đáy lòng cô ta hối hận trước đây đã chọc phải Dư Tương. Cô ta tự an ủi mình rằng lúc ấy Dư Tương chỉ là một người bình thường, đây chỉ là kiếp nạn của cô ta mà thôi.
Lúc này, người bên ngoài nghe được tiếng tranh chấp của ba người trong phòng bệnh nên bước nhanh vào. Ninh Miễn là người đi nhanh nhất, thấy hai người không đánh nhau, anh hơi yên tâm nhưng vẻ mặt vẫn rất khó coi.
Tâm trạng của Lâm Bảo Chi cũng không khác anh lắm: "Vừa rồi các con đang nói cái gì vậy? Dư Lộ, con chăm sóc Chấn Uyên cho tốt đi, đừng có ầm ĩ chuyện khác nữa."
Trong lòng Dư Lộ hoảng sợ: "Mẹ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-461.html.]
Cho dù không có ấn tượng tốt với cô ta thì cũng không đến nỗi lần nào gặp mặt cũng không tin tưởng cô ta như vậy chứ? Chuyện này rõ ràng là Dư Tương sai trước mà!
Dư Kiến Kỳ nhíu nhíu mày: "Khụ, Dư Lộ, con đừng nói chuyện lớn tiếng vậy, làm ồn đến người bệnh của phòng khác thì không tốt lắm."
Thật ra thì ông muốn nói vài câu công bằng nhưng Ninh Miễn đang đứng ngay bên cạnh, vẻ mặt cũng không tốt lắm. Sau đó ông lại nghĩ một lúc, vẫn e ngại bệnh tình của Hứa Chấn Uyên nên tránh khắc khẩu thì hơn.
Dư Tương lập tức cảm thấy không còn gì thú vị nữa: "Được rồi, con thăm hỏi xong rồi, đến lượt hai người hỏi an ân cần đi. Mẹ, con và Ninh Miễn về trước đây."
Lâm Bảo Chi bất đắc dĩ nói: "Được, các con đi đường cẩn thận nhé."
Bà biết rõ mục đích Dư Tương đến thăm Hứa Chấn Uyên không phải đơn giản. Chắc chắn là cô tới để nói móc Dư Lộ, nhưng chuyện này cũng có lý thôi.
Đối với hành vi của cô, Ninh Miễn cảm thấy hơi khó hiểu. Chẳng lẽ cô tới bệnh viện chỉ để đánh lạc hướng anh nói chuyện với Hứa Chấn Uyên thôi à? Nhưng sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, khí lạnh khắp người anh vẫn dần dần tan ra.
Dư Tương làm lố chà xát hai tay: "Anh suýt nữa thì đông em thành đá rồi."
"Hả?"
"Ý em là lạnh quá đó, cứ như cái núi băng ấy."
Cô chỉ còn thiếu mỗi hành động đút tay vào túi áo như ông nông dân rồi né sang bên cạnh nữa thôi.
Nhìn thấy động tác của cô, Ninh Miễn tức đến nỗi bật cười: "Chẳng lẽ không phải do em mà ra à?"
Dư Tương cực kỳ vô tội: "Em có chọc anh giận bao giờ đâu."
"... Về nhà sẽ cho em một trận."
Về nhà cho em một trận là thế nào?
Không thể nói được thành lời.
Ninh Miễn rất muốn biết rõ rốt cuộc cái não nhỏ của Dư Tương đang muốn làm gì. Đáng tiếc, dù là "lời nói việc làm hay dùng thủ đoạn ép buộc" thì cũng vô dụng. Mấy việc nặng tay anh cũng không bỏ qua, thế nhưng yêu quái nhỏ này có tài hơn anh nghĩ, cô cũng có chiêu của mình.
Làm nũng khoe mẽ rồi còn giở trò nữa.