Dư Tương đang trả thù cô ta sao?

Thật ra thì cũng không hẳn là vậy. Cô nhớ rõ lúc mình vừa mới trở về thành phố, Dư Lộ luôn như có như không thăm dò cô với thái độ vô cùng khinh thường. Bây giờ nhìn thấy Dư Lộ trở về với dáng vẻ thảm hại hơn, đương nhiên cô sẽ không thể kiềm chế được cảm giác cười trên nỗi đau của người khác rồi. Tất nhiên nếu Dư Lộ không thèm để ý thì sự châm biếm của cô là vô dụng. Nhưng nếu trong lòng Dư Lộ để ý thì lại có một hiệu quả khác.

Hơn nữa vị chỉ đạo viên này cũng đã vô tình giúp đỡ cô một phen rồi.

Dư Lộ không dám biểu hiện quá mức ở trước mặt Hứa Chấn Uyên nên chỉ cười cười giải thích với chỉ đạo viên cho xong chuyện.

"Không sao đâu ạ."

Chỉ đạo viên và nhóm đồng đội không ở lại lâu. Lần này Hứa Chấn Uyên bị thương nặng nên nằm trong một phòng bệnh rất yên tĩnh, vả lại còn một chiếc giường trống. Bây giờ chỉ còn bốn người bọn họ mà bên cạnh giường cách đó không xa lại chỉ còn hai chiếc ghế dựa.

Chỉ là Dư Tương suy nghĩ một chút rồi vẫn không ngồi xuống, bởi vì nếu ngồi thì tầm mắt của cô sẽ bị thấp hơn.

Ninh Miễn đặt hoa quả lên trên bàn. Thứ anh đưa tới là một cân táo. Đi tay không vào thì rất lúng túng, mà nhiều quà hơn thì lại lãng phí.

Hứa Chấn Uyên giật mình: "Cảm ơn."

Ninh Miễn cũng ít nói: "Không sao là tốt rồi."

Dư Lộ cầm cái ấm nước đứng bên cạnh không nhúc nhích.

DTV

Dư Tương ngước mắt nhìn cô ta: "Cô bị đần à? Tốt xấu gì chúng tôi cũng là khách. Cô thật sự không định rót cho chúng tôi một ly trà sao?"

"Em..."

Dư Lộ mím môi đi tới cạnh bàn cầm cái ly lên. Thật ra thì trong phòng bệnh cũng chỉ có hai cái ly mà thôi, một cho cô ta và một cho Hứa Chấn Uyên dùng. Cô ta ngơ ngơ ngác ngác nghiêm túc rót trà ra hai cái ly, lúc vô thức đứa cho Dư Tương thì lại dừng giữa chừng.

Sao cô ta lại có thể hầu hạ Dư Tương được?

"Chấn Uyên, anh muốn uống nước không?"

Có ánh sáng gì đó lóe lên trong mắt Hứa Chấn Uyên: "Chẳng phải ly nước đó là rót cho Dư Tương à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-459.html.]

Dư Tương cũng không định uống nước thật. Cô chỉ nổi hứng cố tình muốn đùa giỡn mà thôi. Nữ phụ ác độc lên sàn, cô cười nhạt rồi nói: "Tôi không hề có ý định muốn uống nước của cô. Cô sẽ không phải ngay cả điều này cũng không biết tự mình hiểu lấy đấy chứ?"

"Chị..."

Dư Lộ nói ra một chữ còn những chữ còn lại nuốt ngược trở về hết. Cô ta vừa trở về Yến Thành chưa đến một tuần đã phải đối mặt với chuyện Hứa Chấn Uyên bị thương phải cấp cứu. Đây mới là lần thứ hai cô ta gặp mặt Hứa Chấn Uyên. Dù trước kia có dáng vẻ như thế nào thì bây giờ cô ta cũng không thể để Hứa Chấn Uyên có ấn tượng không tốt về cô ta được nữa.

Hứa Chấn Uyên cụp mắt suy nghĩ, làm như không nhìn thấy cảnh tượng này.

Dư Tương nở một nụ cười tràn ngập hứng thú. Cô hất hất cằm với Dư Lộ: "Cô bảo cô không phải đồ sao chổi, thế trước thì cô đẩy mẹ chồng ngã, sau khi trở lại Yến Thành lại hại Hứa Chấn Uyên bị thương thì sao. Sao cô đi đến đâu là bất ổn đến đó vậy?"

"Em không phải thế."

Dư Lộ lặng lẽ siết chặt tay, không nghĩ ra vì sao rõ ràng là một đường thông thuận mới đúng, thế mà sau khi Dư Tương trở về tất cả mọi thứ lại không còn thuận lợi nữa. Dư Tương mới là đồ sao chổi của cô ta thì có!

"Em không khắc bất cứ ai hết. Vả lại nếu chị cảm thấy em là đồ sao chổi thì chị còn tới đây làm gì?"

Dư Tương nhún nhún vai: "Đương nhiên là tới xem sau một thời gian dài ở Côn Xuyên cô đã biến thành thế nào rồi chứ còn làm gì. Tiện thể tôi còn muốn theo dõi để cô không làm ra mấy chuyện yêu ma quỷ quái gì khác nữa. Trước kia tôi bị cô hãm hại nhiều lần mà vẫn có thể sống sót, mạng cứng lắm, thế nên tôi không sợ đâu."

Dư Lộ tức giận đến nỗi mặt tái nhợt. Nhưng cô ta lại không thể làm gì được một người mở miệng là những lời ngông cuồng như Dư Tương. Cái dáng vẻ trịch thượng từ trên cao nhìn xuống kia khiến cô ta không nhịn được mà muốn xé xác Dư Tương ra, giống như trước đây cô ta chèn ép mẹ cả đáng giận của mình vậy. Thế nhưng bây giờ cô ta chỉ là một người bình thường, lại không còn nhẫn không gian, Hứa Chấn Uyên cũng không đứng về phía cô ta, cô ta phải cực kỳ cẩn thận.

"Chị muốn nói thế nào thì nói."

Hứa Chấn Uyên nằm trên giường bệnh cứ như không nghe thấy gì nhưng đáy mắt lại hiện lên một chút ngạc nhiên. Cuối cùng anh ta lên tiếng nhắc nhở Dư Lộ, phá vỡ bầu không khí im ắng trong phòng bệnh: "Dư Lộ, em đi gọi bác sĩ tới đây, nước thuốc trong bình sắp chảy hết rồi."

"Vâng."

Dư Lộ thận trọng nhìn về phía Dư Tương.

Dư Tương liếc nhìn cô ta một cái đầy khinh thường: "Cô đang sợ tôi rút ống dưỡng khí của Hứa Chấn Uyên đấy à?"

Ninh Miễn đang bàng quan đứng nhìn: "..."

Anh chẳng nghe thấy gì cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play