Nhưng Ninh Miễn vẫn nhớ chuyện này, anh tìm một người bạn là bác sĩ thú y để hỏi thăm. Có thể là vì con rùa có chút vấn đề từ khi mới sinh, nhưng ảnh hưởng không lớn, chỉ cần tinh thần của nó tốt thì không cần phải lo lắng.

Nói thật, bọn họ không chăm sóc rùa nhỏ được như Quyển Quyển. Dư Tương quyết định chờ tới khi thời tiết ấm lên, rùa nhỏ tỉnh dậy từ giấc ngủ đông rồi tính tiếp.

Sau khi giải quyết mấy việc linh tinh, Dư Tương bắt đầu tập trung vào việc học tập, nhân tiện hỏi thăm trường học chuyện du học do nhà nước tài trợ. Năm ngoái số người được đi không nhiều lắm, phải vượt qua rất nhiều vòng tuyển chọn.

Trường Phong rất tò mò, nhịn không được chui ra mặt dây chuyền: “Cô muốn đi du học à?”

“Cũng có thể, tôi không thể cứ ở mãi Yến Thành chỉ vì nhiệm vụ không biết khi nào mới kết thúc của cậu được đúng không? Nếu sau này tôi và Ninh Miễn ly hôn, du học vẫn là một lựa chọn rất tốt.”

Trường Phong trầm mặc không nói, sau đó tán đồng: “Tôi thấy cô nghĩ đúng đấy, dù tôi cũng không biết nhiệm vụ này khi nào mới kết thúc?”

Dư Tương chống cằm rầu rĩ: “Cậu còn biết cái gì chứ, không nói được câu chắc chắn nào à?”

Trường Phong bi quan trả lời: “Tìm không được kẻ xâm nhập, có thể cả đời này cứ trôi qua như vậy.”

“Này, việc cậu có thành kiến với rùa nhỏ, còn hỏi chuyện tôi có đi tìm Kỳ Thao không, có phải cậu đang nghi ngờ Kỳ Thao là kẻ xâm nhập không?”

Trường Phong: “Tôi cũng không chắc, cô có thể điều tra giúp tôi không?”

DTV

Dư Tương nhún vai: “Tôi phải giúp thế nào? Chẳng lẽ lại phải liên hệ với anh ta lần nữa sao? Lúc trước đã tạo khoảng cách với người ta rồi, bây giờ mà liên hệ lại, tôi không cần mặt mũi nữa à?”

Trường Phong: “Vậy thôi.”

Dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể nói Dư Tương liên hệ với Kỳ Thao được.

Trong lòng Dư Tương cũng nghi ngờ, nhưng bây giờ không phải là lúc điều tra. Cô từng bước thực hiện cuộc sống sinh viên của mình, đi thư viện và hiệu sách nhiều hơn, mua vài cuốn sách tiếng Anh để chuẩn bị trước.”

Khai giảng năm nay không còn nghe chuyện của Từ Kiến Quốc và vợ cũ nữa, nhưng cô nghe bạn học kể rằng hai người không tái hôn. Sau khi vợ cũ của Từ Kiến Quốc trả thù thành công đã cầm một số tiền rồi đưa con rời đi. Vì lý do cá nhân, Từ Kiến Quốc suýt thì bị trường đuổi học, đa số các thành tích trước đó đã không còn liên quan gì tới cậu ta.

Phần lớn những người khác đều cảm thấy hả hê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-441.html.]

Vương Hiểu Liên ngồi cùng bàn thỉnh thoảng lại thấy Dư Tương mua sách mới, hâm mộ hỏi: “Cậu mua sách tiếng Anh là để chuẩn bị đi du học à?”

“Tớ không giỏi tiếng Anh lắm, định học bù trước.”

“Ai da yên tâm đi, tớ sẽ không nhiều chuyện đâu. Hâm mộ cậu quá, nếu cậu không ở nhà thì tốt rồi, thế thì ngày nào chúng ta cũng có thể chơi với nhau.”

Trong hầu hết các hoạt động ở trường, Dư Tương đều đơn thân độc mã, Vương Hiểu Liên cũng được xem như là người bạn thân thiết của cô. Nghe thấy mong muốn này của cô ấy, Dư Tương nói đùa: “Nếu cuộc sống của tớ bắt đầu lại lần nữa, có thể tớ sẽ có quyết định khác.”

“Cậu đùa gì đấy?”

Dư Tương không định nói chuyện tiếp, thấy sắp hết giờ thì thu dọn sách giáo khoa chuẩn bị tan học. Lúc tới bãi đậu xe lấy xe đạp, cô bỗng nhận ra đã khai giảng được gần một tuần mà vẫn chưa gặp được Lạc Hải Đường. Bình thường đi qua đi lại là có thể gặp được cô ấy rất dễ dàng, mà cô cũng không nghe nói là cô ấy không đi học.

Còn đang tự hỏi, Lạc Hải Đường đi tới bãi đậu xe, nhìn thấy Dư Tương thì ngẩn người ra một lúc mới nói: “Tương Tương, cô cũng ở đây à?”

“Sao vậy?”

“Không, không sao cả.”

Chắc chắn là có việc gì đó, nhưng Dư Tương cảm thấy không phải là chuyện gì lớn, có thể là Lạc Hải Đường muốn dành thời gian riêng với Dư Uy, nên khi nhìn thấy cô mới xấu hổ, cô cũng không hỏi nhiều.

Nhưng khi nhìn thấy Dư Uy ở sân trường, cô lại cảm thấy chuyện này không bình thường.

Vết bầm tím trên mặt Dư Uy vẫn chưa tan hết, hốc mắt vẫn xanh tím, trông hơi hung dữ, cha mẹ đi đón con và bạn bè rất tự giác tránh xa anh ta, không nên chọc vào người này đâu!

“Anh, có chuyện gì vậy?”

Dư Uy cũng không ngờ lại tình cờ gặp Dư Tương, vội ấp úng giải thích: “Do anh không cẩn thận nên bị té thôi.”

Dư Tương ngẩng cằm lên: “Anh té lại lần nữa cho em xem nào, anh là cảnh sát mà đánh nhau với người khác thì có tính là vi phạm pháp luật không?”

Huống chi vết thương này không phải là vết thương mới, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng rồi, đúng vào thời gian ăn tết. Dư Uy là cảnh sát nên phải thường xuyên tăng ca, nếu bị thương vì công việc thì anh ta đã không che giấu, ngay cả Lạc Hải Đường cũng chột dạ, dáng vẻ như muốn nói cô mau hỏi tôi đi.

“Có nói hay không? Không nói em đi hỏi mẹ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play